Wednesday, February 11, 2009

bánh tét chiên

Chiên đòn bánh tét cuối cùng. Nghe mùi bánh tét chiên lại nhớ bạn bè ngày cũ. Giờ tứ tán hết trơn rồi, lâu rồi không gặp ai hết ngoài chị Thùy với Quỳnh. Như thì mới gặp năm ngoái và thỉnh thoảng vẫn nói chuyện. Lão Danh nghe nói ở SJ nhưng bị vợ giam kỹ quá. Phần lớn đi lập nghiệp xa, đứa còn ở lại phố thì bị cái khổ làm thành tự kỷ ám thị nên không chịu cho gặp mặt.
Nhớ mỗi năm tới mồng năm tết là phải đi học lại. Nếu năm nào được mẹ mua hay may đồ mới thì còn hồ hởi dậy mặc đồ mới để đi khoe với bạn bè. Còn không có đồ mới cũng ráng lết ra khỏi giường, gượng cười đi học "mở hàng", không lại hẻo cả năm.
Mồng năm hãy còn quá sớm để đẩy đi cái không khí chộn rộn của ngày tết nên hầu như năm nào cũng được thầy cô thả về sớm. Vậy là kéo nhau về nhà đứa nào đó để vét sạch bếp nhà người ta. Có năm ghé nhà chị Kim Anh. Nhà chị đông anh em lại khá giả nên tới mồng năm mà bánh tét vẫn còn chất đầy trong rương. Chiên ăn no nê xong đến mồng mười còn thèm nên lại kéo nhau tới ăn sạch sành sanh rương bánh tét.
Lại có năm ghé nhà anh Ba. Ba má anh ở cái biệt thự của Pháp to đùng, ở không hết nên tầng dưới quay lại nuôi heo. Ba anh làm lên tới đại tá nhưng thanh liêm nên nhà nghèo chẳng có gì đãi bạn, chỉ nấu cơm, xào rau ăn thôi mà ngon thấu trời.
Có năm lội lên Phước Thành nhưng mà đứa nào cũng là con nhà vườn nên bánh trái ra mồng năm là đã mỏn. Mẹ của Việt ra vườn bắt gà làm thịt đãi con của bạn. Có con gà chút xíu mà cả đám mười mấy đứa dành nhau vặt lông, luộc lên rồi trộn gỏi. Mấy lúc đi chơi kiểu này, đứa nào để ý đứa nào là bị lòi đuôi hết trơn. Là rà, kéo nhau đi từ đầu làng tới cuối xóm, nhà ai cũng là người quen hết. Nhớ năm đó quen được T.
Chuyện học sao không nhớ, cứ nhớ ghé nhà đứa này, đứa kia ăn uống, la hét tưng bừng. Tự hứa lần sau về, sẽ không làm người khách lạ, xẹt lên xẹt về nữa, phải dành thời gian kêu gọi, tụ tập lại bạn bè cũ, đi thăm thầy cô cũ, trường cũ. Phải hỏi tội thằng Đoàn. Phải coi cơ ngơi của ông vua rau sạch. Phải coi bầy "vịt" của nhị ca. Phải về cắt cỏ chặn bò với đại ca. Phải rủ Như đi cùng. Phải ghé Phúc. Phải và phải....
Ừ, có ai ăn bánh tét chiên với đường như nhà mình không nhỉ?

8 comments:

Anonymous said...

...đừng bao giờ em hỏi...vì sao tay anh lạnh, vì sao thân anh run, vì sao chân không vững... vì sao và vì sao?
Vì chồng đang đói bùng (bụng). Mà Zen lại không cho. măm bánh tét chiên đó ....
hi hi ha ha.
Chuyến này chắc nghỉ chơi quá hehe!
Mèo già.

zen said...

Mèo già cứ đợi cơ hội "ghi bàn" không à nha. Bánh tét chỉ có zen với thằng Nì chiếu cố. Anh T. ưa bánh chưng chiên mà cán dẹp dẹp xong rồi chan nước mắm cay cay á. Dân Phù Cát chắc rành vụ này lém hen. :-)

Anonymous said...

Ê lêu lêu, Anh T với tui dân Phù Mỹ à nghen!

kiki said...

Mới nhìn hình thấy bánh tét chiên có đường trông quen cực kỳ, vò đầu vài giây mới nhớ là bố chị ăn như thế với bánh chưng. Mà nếu bố chị ăn thì chắc là kiểu của người Bắc rồi, người Đà Lạt cũng ăn thế ư ?

CapriR said...

Nhà tớ có ông bác, bánh chưng bóc ra, chả chiên chả xào gì sất, cũmg chả củ kiệu, dưa góp linh tinh, cứ thế mà chấm đẫy đuờng vào mà xơi. Đấy là BK nhà ta. Tớ thì lai trung, bánh chưng phải dằm ra, san đều đáy chảo, rán thật ròn ăn mí dưa góp.

zen said...

Mèo Già, oopsy, tại zen mới đọc bài của chú VKD, có nhắc tới Phù Cát. Nói lộn kiểu này, dễ bị phù...mỏ. hí hí.

zen said...

Chị kiki ơi, Đà lạt là nơi dân tứ xứ đổ về nên ăn kiểu gì cũng lai tùm lum hết. Trên zen thì Tết thường là gói bánh tét, ít có bánh chưng lắm.

zen said...

Chị Cap, thế dưa góp là gì đới? Lần đầu em mới nghen tới.
Cái phần bánh chưng dằm ra, san đều đáy chảo, rán dòn thì giống, có điều ăn với nước mắm nguyên chất, dằm ớt cay cay là kiểu bên chồng em ăn.