Friday, February 20, 2009

đi về đâu...

....đi về đâu hỡi em khi trong lòng không chút nắng
giấc mơ đời xa vắng, bước chân không chờ ai đón
đời nhẹ nâng bước chân em về lại trong phố thênh thang
những buồn xưa sẽ quên, hãy yêu khi đời mang đến một cành hoa giữa tâm hồn...

Còn nhớ mang máng hình ảnh của cô Hiền Cá Sấu trong phim Tội Lỗi Cuối Cùng bước thấp bước cao trong tiếng hát, "...đi về đâu hỡi em, khi trong lòng không chút nắng..." Cả hơn hai chục năm rồi, hồi đó tôi chắc bằng hay nhỏ hơn thằng Nì chút đỉnh.
Mờ mịt, hỗn độn trong mớ ký ức là những ngày ba mới đi học tập về. Mẹ hay dẫn tôi lên công an phường để xin giấy tờ biên chế gì gì đó cho ba. Văn phòng công an phường thì ở đường Mai Hắc Đế nhưng lần nào mẹ cũng đạp xe ra phố trước, lên dốc Ngọc Hiệp, ghé tiệm bánh Pháp trên dốc rồi đứng chỉ từng khay một hỏi cô bán bánh, "Bánh này bán làm sao, Cô?" Còn tôi cứ đứng dán mắt vô tủ bánh, thòm thèm dòm như muốn nuốt tươi luôn mấy khay bánh thơm ngon béo ngậy. Cô bán bánh hay lấy tay xua, biểu tôi đứng dang ra, đừng dựa vô tủ, bể kính. Mẹ thường chọn lựa, bỏ tới bỏ lui cuối cùng mới mua hai bịch bánh nhỏ nhỏ, gói ghém cẩn thận rồi chở tôi vòng qua công an phường, vô gặp cô Hiền. Cô Hiền là bà con họ xa hay cùng quê với bà Nội chi đó. Cô làm tới chức gì ở đó tôi cũng không rõ. Chỉ nhớ mẹ hay khép nép vô chào cô, để bịch bánh biếu cô trên bàn trước con mắt thòm thèm của tôi.
Lại nhớ loáng thoáng cô Hiền ít khi nào cười, và hay nhát gừng hỏi hay trả lời những câu hỏi của mẹ. Ba ở nhà hay giỡn, gọi cô là cô Hiền Cá Sấu. Nói nhỏ đủ cho vợ con nghe thôi chớ mà hở ra chắc xách gói đi biệt tăm luôn quá. Có lúc không gặp cô Hiền ở văn phòng hay có điều gì khó nói, mẹ chở tôi qua tuốt xóm Ga, nhà cô để thưa chuyện. Không biết cô bận công việc hay tránh mặt mà lần nào cũng ngồi chờ lâu lắc. Nhà người ta dọn cơm lên ăn rồi dọn xuống, mẹ con tôi vẫn ngồi chờ. Ngồi thu lu trên cái phản gỗ, tôi hay nhìn thấy nước chảy lõm bõm xuống từ những cái nhà nhỏ xíu cất bên suối. Nhỏ chắc không mường tượng được là gì, mãi đến khi học lớp chín, đi lao động công ích lội xuống đáy lớp bùn bên suối, đủ thứ rác rưởi, đồ dơ nổi lềnh bềnh, chân nhợn tới óc, đạp nhằm mảnh ve chai, phải đi chích thuốc uốn ván hai lần trên bụng.
Nay cô Hiền Cá Sấu đóng phim đã quá vãng. Cô Hiền Cá Sấu đời thiệt giờ về đâu?

2 comments:

kiki said...

Chị có kỷ niệm nhớ đời phim này. Lúc đó nhỏ em chị chắc cũng cỡ Nì chị dắt vô xếp hàng và dặn nó dù chen lấn cũng phải cố chui vô. Khi rạp mở cửa thì hàng ngũ không còn nữa mà người ta chen ùa lên. Giòng người tách 2 chị em lúc đó chút xíu ra 2 phía và nhỏ em được đẩy lên trước chị chút xíu. Chị trong lòng đang mừng thấp thỏm vì em được đẩy lên trước thì nghe nó khóc ré lên. Khốn nạn mấy thằng thanh niên nó đến sau chen lên leo cả lên người khác! Thế là người ta hỗn lọan chen nhau. Nhỏ em bị chìm trong biển người. Chị hét lên kêu cứu, mấy người lớn lôi được em chị ra nó te tua bầm dập mà tay còn ôm chiếc dép, chiếc kia đứa nào lấy mất bà nó luôn tìm không ra. Cuối cùng thì cũng coi được phim.

zen said...

Cũng may là em chị không sao. Nghĩ lại hồi đó mình đi coi phim mà như đi mua hàng xa xỉ phẩm chị ha. Chen chúc vô mua vé đã rồi chen chúc vô rạp, tới hồi coi phim xong còn chen chúc đi ra. Vậy mà gần đây em đọc đâu đó, có người chê cái lối xếp hàng rồng rắn có trật tự của dân Mỹ, chả nhẽ lúc nào cũng chen lấn xô đẩy mới là văn minh (mạng)?