Monday, February 23, 2009

trống rỗng

đừng cười trên lằn ranh
mặc nhiên giữa không thể và có thể
mặt trời hồng
tinh thể của mấy trăm ngày gục đầu sám hối
chưa làm gì nên tội
nên tám giờ bốn mươi ba phút sáng
xoải chân giữa khúc chấm bốn tám
năm dặm một giờ
cúi đầu chờ ơn trên ban chút cứu cánh của ngày
nhặt nhạnh nhiều hơn những điều mặc nhiên-
không thể và có thể
ngây ngất sống
ngày trống rỗng
những dấu chấm lơ lửng giữa chừng
-xin tạ ơn!
để ngày hôm nay, hôm sau, và hôm sau nữa
lại cúi đầu chờ ơn trên ban cho chút cứu cánh của ngày
tạ ơn-
ngày trống rỗng...

2 comments:

Anonymous said...

Thu hai la ngay dau tuan
Zen hua co gang cham ngoan
.....
Thu sau roi den thu bay
On tren cho phieu be ngoan
Chu nhat ca nha deu khen
Vi Zen ngoan nhat nha ...
He he
Meo gia.

zen said...

hahaha, Mèo già giỏi!