Sáng tác: Tuấn Nghĩa
Em hỏi anh: "Có bao giờ con sông kia thôi ngừng trôi?"
Anh trả lời em rằng: "Một ngày nắng hạn sông sẽ cạn khô"
Em hỏi anh: "Có khi nào đám mây kia thôi ngừng bay?"
Anh trả lời em rằng: "Mây ngừng bay khi mưa đến bất chợt"
Em hỏi anh: "Có bao giờ anh thôi không còn yêu em?"
Anh trả lời em rằng: "Cuộc tình chúng mình không bao giờ phai"
Em hỏi anh: "Đến khi nào anh đi chung đường người ta?"
Anh cười với em rằng: "Tình yêu đôi ta mãi chung một đường"
Nhưng sao hôm nay anh đã đi xa em rồi
Như con sông kia đến lúc cạn khô
Em đây ngây ngô khóc than đêm ngày
Mong sao nước mắt lấp đầy con sông kia
Sao khi xưa anh không nói với em đôi lời
Tình yêu đôi ta có lúc tàn phai
Cho con tim em xót xa mong chờ
Chờ tan cơn mưa mây sẽ lại bay
Mắc mớ gì mà mấy hôm nay cái bài hát này cứ lãng vãng ở trong đầu hoài. Hồi mới nghe Ngọc Liên với Thế Sơn hát cũng không để ý lắm nhưng đến khi nghe Lệ Quyên hát mới thấy thấm. Cuộc đời mình, theo từng thời điểm nào đó, có một bài hát gắn liền với tâm trạng của mình. Không nhất thiết là cái gì diễn tả trong bài hát là hiện tại của mình. Chắc cũng tại đâu đó trong tiềm thức, một chút ký ức cũ lại bay về. Nghe bài hát này, dù biết là có hợp, có tan, có đau khổ, xót xa nhưng không thấy lòng nặng trĩu vì lời hát như là lời trách móc nhẹ nhàng của một người con gái bị phụ tình nhưng cô biết vực mình đứng dậy, vì “chờ tan cơn mưa, mây sẽ lại bay”.
Khi yêu thì thế đấy, cũng biết được dòng sông đang chảy ào ạt kia cũng có lúc cũng cạn khô, mây trên trời kia cũng có lúc ngừng trôi, nhưng nhất quyết chuyện tình thì không bao giờ nhạt phai. Tại sao khi được hỏi hai cái câu sau, người ta không nói một câu đại loại như, “Biết ra sao ngày sau?” thì chắc khi bỏ nhau đi, đối phương có lẽ sẽ bớt đau đi một chút. Nhưng mà nếu nói vậy, thì còn gì là yêu nữa?
Đời thường, có chuyện gì là tuyệt đối?
No comments:
Post a Comment