Monday, February 5, 2007

về Việt nam

Hôm qua bỏ ra hơn nửa ngày chở má chồng đi mua sắm cho chuyến về Việt nam sắp tới. Thấy bà lo mua quà cho từng đứa cháu, đứa em thấy mà sốt ruột. Bà lật từng cái đồ rồi kể tên từng đứa, nào Tèo, Tí, Tẹo, Bé, Xíu…., nghe lùng bùng lỗ tai. Vậy mà cứ hai năm một lần, ông bà lại thu xếp về một lần. Vui thì chắc có vui thiệt mà sao thấy mệt quá chừng.
Thì thôi của ít lòng nhiều, có chút quà cho con cháu vui. Chợt chạnh lòng nhớ tuổi thơ tôi năm nào. Chiều chiều đi học về hay tưởng tượng có chiếc xe hơi đỗ xịch trước cổng nhà, hai cậu bệ vệ bước xuống đem nào búp bê, nào đồ chơi, nào bút chì màu, chocolate mang cho từng đứa một. Mơ thì cứ mơ, hai cậu vẫn cứ mịt mù, không tin tức. Đến nỗi trong nhà, người này đâm ra nghi ngờ người kia. Có dạo, cậu Tám gởi về cho mấy hộp Crayon, anh em bà con chia ra mỗi đứa vài cây, mà phải được nguyên cây đâu chớ, cây nào cũng bị bẻ làm đôi. Vậy mà được trân trong cất dấu kỹ lưỡng, khi nào có giờ thủ công mới dám đem ra xài. Mấy năm trước tôi về, tưởng đám nhỏ cũng giống như thời anh em tôi ngày nào, đem cho mỗi đứa một hộp chì màu. Hôm sau qua nhà thấy vất lăn lóc trên sàn, có đứa còn mạnh miệng, “Blaaaaahhhh, tưởng cho gì…” Mới thấy, giấc mơ trẻ thơ mỗi thời mỗi khác.
Năm nào, anh em tôi cũng hối thúc ba mẹ về Việt nam một chuyến thăm bà con. Hai người cứ lần lữa, chưa dám về. Không phải là không muốn về, lo được tiền vé máy bay, tiền chi tiêu xong rồi, còn cái khoảng nặng là lo tiền cho bà con họ hàng. Không lẽ xa quê lâu năm bây giờ về thấy bà con tới thăm, chỉ đãi nước trà xuông? Rồi ra về, để họ về tay không? Thiệt là dỡ khóc dỡ cười.

2 comments:

em trang said...

Me. em ve^` VN toa`n la` cho tie^`n nguo*`i du*ng. Me. em ddi da^u tha^'y nguo*`i ta nghe`o la` ghe' cho va`i tra(m nga`n. Na(m ngoa'i co' 1 gia ddi`nh kkho^ng quen bie^'t...hay la` quen bie^'t tu*` ba` con na`o na`o ddo', ca^`n 1 trie^.u gi` ddo' la`m vo^'n nuo^i to^m ta.i nha`. Me. em ve^` nghe di` U't ke^? la.i, the^' la` cho nguo*`i ta muo*.n lie^`n.

Ca'i chuye^.n cho tie^`n hay ta(.ng qua` ddu'ng la` do*? kho'c do*? cuo*`i. Bi gio*` dda'm nho? thi'ch iPod ha` chi. o*i, cho no' crayon ddu'ng la` no' che^...

Ddo^?i tho*`i ddo^?i va^.n.

zen said...

Cho tiền người ta thì biết bao nhiêu cho vừa vì thấy ai cũng khổ quá. Bà con của mình thì lâu lâu cũng gởi về cho nhưng họ expect a lot. Họ đâu có nghĩ bên này mình đi làm kiếm tiền cực tới mức nào đâu.