Xa quê lâu sống quen hơi thị thành
Hương rơm mới bỗng nhớ về xa ngái
Tuổi thơ giữ ắp những điều vụng dại
Chưa bạc đầu con gió đã liêu xiêu.
Cọng rơm vàng phất phơ với cánh diều
Nhà trát vách mỏng manh làn khói biếc
Củ khoai lùi cũng trở thành đại tiệc
Lặng lòng trông thấp thoáng người thân.
Thời gian buông cho con tạo xoay vần
Hương rơm mới ủ men nồng thổn thức
Thị thành nhạt nhòa, quê hương ký ức
Sợi rơm vàng neo mấu tuổi thơ ơi...
Nguyễn Xuân Phước
Tôi "bắt gặp" bài này vì chử "xa ngái" mà tiền bối hay dùng. Theo lời tác giả giải thích, chử "xa ngái" nghe hay và ...đắt hơn so với xa cách hay xa xôi. Nói nôm na, dễ hiểu vậy hẳn cũng vừa lòng kẻ chuyên đi "lượm" thơ của người khác- là tôi đây.
No comments:
Post a Comment