Monday, July 16, 2007

kiến

Trời tháng bảy oi nồng, cỏ trong vườn bắt đầu cháy vàng. Thức ăn ngoài vườn đã không còn nhiều. Đoàn kiến thợ bị cái nắng hừng hực thiêu đốt, lặc lè bê về tổ những gì có thể ăn được còn sót lại trong vườn. Tôi được lệnh bà chúa cùng với ba thằng em họ làm một chuyến thám thính vào nhà lớn. Anh em bà con chúng tôi ra đứng tiễn đông nghịt cả đường đi. Bốn đứa chúng tôi nước mắt vắn dài, vẫy tay chào thân bằng quyến thuộc. Chuyến đi sinh tử này quyết định sự sống còn của cả đại gia đình nhà tôi. Hơn thế nữa, tôi không thể nào phụ lòng bà chúa vì bà đã tin tưởng giao trong trách quan trọng cho tôi, một con kiến bình thường trong hàng vạn con kiến trong vườn nhà.

Thức ăn đã mỏn nên bốn đứa tôi chỉ được nhấm nháp một chút sương mai và một mẫu của hạt cơm hôm qua anh Nì ăn làm rớt xuống sàn. Theo kinh nghiệm của lớp người đi trước, bọn tôi không bò băng qua bãi thảm căn nhà sau. Nó rộng thênh thang. Nhiều lớp đàn anh đã thử băng ngang qua đó nhưng chỉ được đến nửa đường là bị anh Nì và chị Sì dí mắt vào dòm rồi đưa tay bóp bẹp dí. Bọn tôi lần theo bờ tường, rồi theo lỗ hổng năm trước lớp đàn anh để lại, leo thẳng lên khu nhà bếp. Theo cuốn chỉ dẫn của họ hàng nhà tôi, khu nhà bếp chứa nhiều đồ ăn và dễ tìm thấy nhất. Đồ ăn khoái khẩu của dòng họ kiến trong nhà lớn không có nhiều. Năm thì muời họa mới tìm được một mẫu kẹo hay chocolate, phải bò xa một tí lên cái tủ phía bên kia bếp, may ra mới tìm được mấy hộp cereal có đường.

Bốn đứa chúng tôi bò mãi miết qua một đường hầm dài, bụng đói meo. Thằng Tí xí phần bò trước. Nó len lõi bò lên miệng hầm, giương mắt ngó nghiêng rồi ra hiệu cho chúng tôi đi theo. Cả bọn vừa chui ra khỏi đường hầm thì có bóng bà chủ đi vào. Chúng tôi đứng sựng lại, sợ chết khiếp. Bà chủ nhà sửa lại cặp kiếng dầy cộp, nhìn chằm chặp vào chúng tôi. Thằng Tí nằm chổng mông run rẩy. Những ngày tháng rong chơi trong vườn nhà, vẻ mặt nghiêm nghị của bà chúa, những lời dặn dò trước khi chúng tôi ra đi tất cả hiện ra trước mắt tôi như một cuốn phim quay chậm. Thôi rồi, tất cả đều chấm dứt ở đây. “Ahhh, chết rồi, kiến tấn công tới nhà bếp rồi!” Bà chủ nhà bất thần la lớn rồi giơ tay lên. Cả bốn anh em nhà tôi chổng càng đánh tín hiệu nguy hiểm về phía tổ của mình, cầm chắc cái chết trong tay. Nào ngờ, bà chủ chỉ đưa tay gãi đầu, qua tai, sang xuống cổ, rồi như một con rối, bà đứng gãi khắp người.

Thằng Bin ở cuối hàng từ từ bò thụt lùi xuống lổ hổng, đến thằng Ti, thằng Tí, rồi tôi. Cả bốn đứa thở phào nhẹ nhõm thầm cảm ơn cái bệnh dị ứng với… kiến kỳ cục của bà chủ. Theo đường hầm, chúng tôi rẽ phải vào phòng chơi. Cổng ra nằm ngay phía sau cái sô pha. Thường chổ này sẽ có rất nhiều vụn bánh và đồ ăn rơi vãi. Thằng Bin dành phần chạy trước, chắc nó đã đói rã rời. Nó nhắm mắt bò theo đường chỉ của bộ sô pha. Ba đứa còn lại chia làm ba ngã. Bất thần, tôi nhìn lên thì thằng Bin đã bò lên đến lổ tai của anh Nì. Nó giơ tay la lớn, “Bi ơi, em đang ở đâu đây? Em nghe mùi thơm như mật hoa trong vườn nên bò lên đây nè.” Nói xong, nó đưa miệng cắn phập vào lỗ tai anh Nì. Giật mình, anh Nì đưa tay lên phủi, thằng Bin bị hất văng xuống thảm. Nó lồm cồm bò dậy, chụp ngay miếng cereal màu đỏ trên thảm cho vào miệng.

Tôi bò ra phía sau, ôi, thiên đường là đây! Vương vãi đây đó là những giấy gói kẹo thơm lừng, những vụn bánh mì, còn có cả một cái bánh hạnh nhân to đùng. Tôi giơ càng đánh tín hiệu cho bà chúa. Chỉ trong vòng hai phút thôi, cả dòng họ nhà tôi đã tập hợp đầy đủ. Họ reo hò, nhảy múa đến chiều tối.

Đèn nhà sau vụt sáng. Tiếng bà chủ thất thanh, “Ôi, chết rồi con ơi! Cái tai con sao sưng to dữ vậy nè!” Bên kia, thằng Bin đang nhe răng cười ra vẻ đắc thắng.

(Cái này viết cho mấy con kiến đang “tấn công” vô nhà cuối tuần này. Cả ngày cứ thập thò, lấp ló, thấy kiến đâu chụp đó. Không biết từ bao giờ, mắc cái bệnh sang kinh khủng. Thấy kiến là bị ngứa đầy mình. Tội cho thằng con, cái tai bị cắn sưng chù vù, vểnh ra một bên thấy thương. Kiến ơi là kiến!)

No comments: