Friday, October 12, 2007

gặp nhau

Một buổi chiều nào đó, giữa mênh mông rừng người, chợt thèm gặp một ai đó mà lâu lắm rồi không được gặp. Ai cũng được, quen thân, quen sơ, bạn hay thù. Để được hồ hởi tay bắt, mặt mừng. Lục lọi trong trí nhớ chút kỷ niệm ngày cũ. Nói nói, cười cười. Hỏi nhớ cái này, cái kia không? Dạo này sao rồi? Công việc làm ăn tới đâu? Liếc coi cái tay có đeo nhẫn rồi hỏi lần chuyện gia đình.

Ai cũng được, giữa mênh mông rừng người này. Gặp Q. cũng được. Chả biết Q. có còn hay đứng im lặng nhìn mà cười mĩm như thưở nào? Hỏi sao Q. không nói gì, Q. cười khẩy, bảo không gì, cười thôi!

Ừ! Gặp Q. cũng được vì từ bận Q. gọi điện nói dọn đi Utah rồi bặt tin. Chẳng hiểu Q. có dọn về Việt nam ở với mẹ hay còn vất vưởng đâu đó trên cái đất tạm dung này. Mỗi lần ngồi viết mấy cái note nhỏ, hay nghĩ tới Q. Chả nhớ làm sao quen Q. Chỉ biết từ ngày biết Q., Q cứ lẽo đẽo đi theo bất cứ nơi nào. Q. bỏ lại mẹ một mình ở Việt nam, qua đoàn tụ với ba. Hai cha con mướn cái phòng nhỏ trên lầu ở chung, muốn nói gì với nhau, viết cái note để trên đầu nằm. Chắc vậy nên Q. lầm lì, ít nói. Mắt Q. nhỏ thua lá rau răm, mỗi lần cười, phải nhắc chừng Q. mở mắt! Ác nhơn vậy chớ!

Mỗi ngày tan học, Q. hay giao du với mấy đứa có cảnh ngộ giống Q. ở trường, xốc cặp đi lang thang tới tối. Quần Q. trễ cạp, nhìn muốn chướng con mắt. Ai nói gì, làm gì, Q. hay lầm lũi bỏ đi, mắt lườm lườm, tướng bậm trợn thấy là sợ. Có lần, Q. qua nhà ngồi coi tôi làm bánh bò, nói trống không, “Mai này tui lấy vợ, tui lấy người biết làm bánh, nấu ăn giỏi đó you!” Tôi vạt mồ hôi trán, đổ mẻ bánh chai xì ra bàn, biểu Q. ăn giùm đi.

Trời tháng sáu nắng đổ lửa, tôi ngồi trên khán đài chờ lễ ra trường, Q. nhỏ xíu như con chuột, đi lúp xúp dưới hội trường, dáng đơn côi muốn khóc. Thấy tôi cầm bó bông héo queo đứng chờ ngoài cổng, mắt Q. chợt lớn hơn hai hòn bi, hất hàm hỏi, “Bông cho tui hả, bày đặt chi! Tui chở đi ăn phở!” Lần duy nhất tôi thấy mắt Q. có nước.

Sáng thứ bảy ngủ dậy hay thấy chồng báo tiếng Việt Q. để sẳn ngoài cửa. Trưa, Q. hay gọi qua hỏi có muốn đi đâu Q. chở đi. Tôi làm giọng ngái ngủ, “Cuối tuần ngủ bù, còn nằm trên giường mà biết đi đâu?” Q. cười lớn, “Tui đang đứng trên lầu, thấy cửa sổ phòng you đang mở tan hoang, mà you làm gì đứng trên mái nhà với thằng Tư, con Út. Con gái mà leo trèo, nghịch ngợm, té lọi giò.”

Ừ, nói tới đây mới nhớ ra làm sao quen Q. Lúc đi cắt chỉ ở hãng may gần nhà. Q. hay đứng ăn trưa một mình, thấy tôi ngồi trợn trạo nuốt cơm, hôm sau đem vô cho mớ gỏi cuốn, biểu ăn trưa, ăn như vầy mới gọn nhẹ, ngồi lâu không tức bụng. Chiều chiều đi bộ về nhà, Q. ghé tiệm tiện lợi mua cho bịch Sun Chip, ăn ghiền chịu không nổi. Miệng lúc nào cũng ngồm ngoàm, nhai rùm rụm, Q. hay lấy bịch chip liệng vô thùng rác, biểu con gái ăn thứ này chi nhiều, mập chết.

Hồi đó, tôi còn nặng nợ với Nguyên, ngày đi học, đêm đi làm. Chẳng biết ngày trùng phùng còn bao xa nên cứ cặm cụi dấu đút nhớ thương đầy ngợp cả lòng. Đêm khuya, đường vắng, một mình lái xe đi làm, chạnh lòng không thể tả. Có đêm đứng ngáp ngắn, ngáp dài, nhìn qua cửa sổ phòng bên kia, thấy Q. đang đứng nhìn qua, hai mắt như hai đường chỉ nhỏ, cằm bạnh thấy nghiêm trang đến rùng mình. Thò đầu ra hỏi với, “You đang làm gì đây?” “Đi làm chớ làm gì?” “Chớ mà xin vô đây hồi nào? Tối không ngủ, còn đi làm cái nỗi gì?” Q. dụi mắt, ngó lên trần nhà, “Con gái đi làm ban đêm nguy hiểm, mai chờ tui ghé đón!” Sáng sớm, Q. hay đút ly trà nóng qua cửa sổ, biểu uống cho tỉnh rồi đi học. Trưa trưa, tôi quành về nhà ngủ vùi, máy nhắn tin cứ rè rè trong cặp, lúc nào cũng một dòng ngắn ngủn, “Ăn chưa? Ngủ đi!”

Ngày kia, Q. gọi điện. Giọng xa lắc, khàn khàn nói, “Tui đang ở bên Utah, theo người ta đi làm để dành tiền gởi về cho mẹ, nghe nói bả bị đau không có tiền chữa bệnh!” Tôi hụt hơi, hỏi lại, “Còn ba you sao?” “Ổng đuổi tui đi đó chớ, tới giờ vô làm rồi, gọi you sau.”

Vậy thôi, Q. không gọi lại, dễ có gần mười năm rồi. Những lúc chiều vắng, giữa rừng người mênh mông này, thèm được gặp người quen. Gặp Q. cũng được!

6 comments:

Anonymous said...

Lại một bài viết quá hay .. thích đọc bài Zen viết quá, ghiền rồi .. nó nhẹ nhàng sao đó ..
TGIF
mich

zen said...

Cám ơn mich, nhẹ giống như khi không khóc mà lòng đau ha?
TGIF, có plan gì cho weekend không?

K.C.Q said...

Sáng ni có comment vô đây mà sao giờ 0 thấy dzị nè:(
Cuối tuần vui nghe

anh phước said...

Xúc động vô cùng và thấy một chút nhưng nhức hả zen!

zen said...

Tím ơi, không biết sao nữa, nhiều người cũng hỏi sao comment mà không thấy, zen vô tội nghe, không vứt vô sọt rát đâu. Không hiểu sao. Cuối tuần vui nghe.

zen said...

Cám ơn anh, có một chút nhưng nhức thôi hả? Đùa anh thôi! Vui nhé!