Thursday, January 24, 2008

nhớ cháu

Kỳ thiệt đó! Một cent biến đâu mất tiêu, cộng dọc, rồi lại cộng ngang cũng không ra. Số lùm xùm từ đầu năm ngoái tới giờ, ai mà dám ngồi đánh lại từ đầu? Phải chi mà mở hầu bao, bỏ bù vô được thì đã làm. Ngồi rờ má, rờ cằm, rờ trúng cái sẹo nhỏ xíu Ngọc cào hồi xưa. Cảm giác là nó ở đó thôi vì vết cào của tay con nít, lại lâu lắc rồi, chắc gì đã để sẹo. Ngồi sững nghĩ ngợi, sao cậu Út về, phần ai cũng nhớ hết, không nhớ tới Ngọc. Tự nhiên mà thấy xốn xang trong lòng.

Cũng không nhớ sao bị Ngọc cào, cứ ấn tượng hoài cái cảnh Ngọc gào lên, “Ngọc ghét dì Q. lắm!” rồi giơ tay, quẹt cho một đường. Chắc tại dì đành hanh đòi làm cô giáo hoài trong lúc Ngọc chỉ ham mua bán, lời lỗ với mớ lá cây và nắp ken nên Ngọc hậm hực. Chị (họ) lấy chồng sớm nên dì cháu chỉ hơn nhau có sáu tuổi. Mỗi lần chị lội đường xa lên phố để mua hàng, dì hay dành na Ngọc như con mèo nhỏ tha con…mèo con. Lúc Ngọc khát sữa, cứ nhè cánh tay ốm đói của dì mà mút tới đỏ bầm. Ngọc nhỏ mà mặt già đanh, cặp mắt sắc lẽm mà buồn lắm. Da ngăm đen, chỉ có cái miệng cười lòi cái răng mọc lệch là sáng bừng cả khuôn mặt. Lúc Ngọc phùng mang, trợn mắt lên, chị hay lấy tay dí đầu Ngọc la, “Hai cái mũi của dì cháu mày giống gì đâu mà giống dữ!”

Ngày hè, dì theo ngoại về quê, dì cháu gặp nhau mừng được mấy tiếng là quay qua cãi vã nhau chí chóe. Nhà quê không có gì đãi khách, Ngọc đi bẻ bắp, nhổ đậu phụng luộc lên đãi dì. Hết hè, dì về lại Đà Lạt là người tròn lũm, căng tròn như trái bắp sữa. Nhà Ngọc nằm lọt thỏm giữa xóm người dân tộc nên đi đâu, làm gì, dì cũng bị người ta dòm chằm chằm như người ngoài hành tinh. Mấy đứa con nít địu em đi theo tò tò nhìn dì vô tới phòng ngủ. Mỗi lần dì muốn đi “thăm” cái nhà nhỏ ở cuối ruộng bắp, Ngọc phải đi theo, cầm cây phất trần đứng canh cho dì để không bị người ta đi ngang đường mòn dòm ngó, dì mắc cỡ. Dì lớn xác mà yếu xìu, kéo thùng nước từ giếng lên mà không nỗi. Ngọc chỉ cần đứng xoạc cẳng lấy thế, tay thoăn thoắt chụp bắt cái dây thừng, múc nước cho dì giặt đồ.

Ngọc sáu tuổi bằng dì thì đã có tới hai đứa em. Đi học về, Ngọc túm tóc đuôi gà, cho heo ăn, nấu nướng, dọn dẹp, phụ má bán quán, phụ ba hốt trấu, dồn cám vô bao cho bạn hàng tới lấy. Bộ dạng Ngọc lúc nào cũng như con gà mái, xòe lông, xòe cánh ra bảo vệ cho đàn gà con. Chẳng vậy mà ông dượng hay kêu Ngọc là bà Tám. Thôi, dì không dám nói động tới bà Tám (nguyên mẫu) đâu, dì còn sợ.

Cháu hay la lối với anh Quáy vì cái tội hay ăn biếng làm. Tối hay dẫn bạn về ríc ríc ở nhà trên, sáng lại đi đâu mút chỉ đến trưa mới về, để người chờ máy xay xếp hàng dài ra tới cổng. Đã vậy, ảnh hay rình dì đứng đâu là xáp lại nhéo mặt, nhéo tay. Có lần ngồi ăn cơm, ảnh giật mấy sợi tóc của dì, cười nhe hàm răng trắng nhỡn nói, “Tối nay, tao đem mấy sợi tóc này, đốt lên đèn, mày bị con ma nhà tao bắt, đi đâu cũng nhớ suốt đời mà về lấy tao.” Dì sợ quá, ngồi khóc tức tưởi, Ngọc cầm cây chổi đánh đuổi thằng con trai lớn gấp bốn lần Ngọc, rồi đứng chống nẹ la một tràng, xong vỗ vai dì, “Nín đi, Ngọc la “nó” rồi, tối Ngọc về méc má cho dì.”

Dì đi một mạch tới mười mấy năm, không biết Ngọc làm gì, ở đâu. Lâu lâu, nhớ cháu, chỉ biết thở dài rồi lấp liếm đi bằng những chuyện hiện thực. Lần trước cậu Út về, kể chuyện Ngọc. Dì xót cháu quá thôi mà không biết làm gì. Biết là khổ nhưng người ta khổ năm, sao cháu khổ tới mười? Ngọc chắp vá, lượm lặt những mảnh đời cay đắng, cực khổ để vươn lên. Khác xa nhau chỉ sáu năm thôi mà cháu nếm trải nhiều hơn dì, chịu cay đắng nhiều hơn dì, cực khổ nhiều hơn dì, yêu thương nhiều hơn dì, và hy sinh, chịu đựng nhiều hơn dì.

Ngày mưa, dì nhớ cháu lúc cộng dọc cộng ngang mấy con số khó hiểu, nhưng chắc không khó hiểu bằng những bài toán cuộc đời mà cháu đang mải miết cộng trừ!

Viết thêm: Mới nhận được tin anh Quáy đã vĩnh viễn từ bỏ giấc mơ đi tìm cha ở Mỹ của mình. Cuộc đời anh, ngắn ngủi, đem gom hết lại thành hai chử Trung Thành. Yên nghĩ ở cõi vĩnh hằng nghe A Quáy!

6 comments:

TrucMi said...

Zen ne`,
Ne^'u ma` cu+' thie^'u 1 cent ddu+o+.c ddo.c 1 ba`i vie^'t hay nhu+ va^`y thi` cha('c pha?i wish cho Zen thie^'u 1 cent hoa`i qua'.
Thi'ch nha^'t la` ca^u cuo^'i. Tha^'m thi'a la`m sao.
Hi`nh cua? J chu.p va`o di.p na`o ma` ma(.c dress xinh qua'.

zen said...

hihihi, wish vậy chắc zen bị nghỉ làm sớm quá!
Đã quyết định làm lính hay làm quan chưa? Chúc mừng TrucMi nghe, đầu năm mà được xôm tụ vậy thì còn gì bằng.
Hình này, J. chụp bữa đi ăn đám cưới người quen đó.

K.C.Q said...

Mỗi người sinh ra điều có một con số phải 0 zen
pha>i công nhận zen "nấu" chữ hay ghê, chỉ 1 vết thẹo mờ mà kết thành 1 câu chuyện đọc say sưa...

zen said...

hihihi, Tím làm zen ngồi đếm thẹo. Cuối tuần vui nghe, quyết tâm là phải gởi đồ cho KC cuối tuần này đó. :-)

Ta said...

Cuộc sống mỗi người một cái khác nhau lạ quá chị há. Không ai giống của ai. Bởi vậy cuộc đời thú vị ghê.

Thấy thương. Nhờ có những mảnh đời biết vương lên, mà xã hội vẫn còn những cái tốt... mà sao vẫn gợn chút buồn.

zen said...

ừ, đôi lúc thấy người ta biết vươn lên vậy nghĩ tới mình, không biết mình có bằng người ta khi ở cũng hoàn cảnh không nữa?