Friday, February 29, 2008

chỉ...thôi!

Nhớ lần đầu tiên vô văn phòng trường con trai xin giấy đi trễ (tardy slip), phân vân không biết nêu lý do gì vì không phải ngủ dậy trễ, cũng không kẹt xe, không đau bụng, đau đầu, đau chân bất thình lình. Thấy người ta lần lượt đi lên counter, cô thư ký đeo cặp mục kỉnh dày cộm, liếc lên hỏi:
-Tên?
-…
-Lý do?
-Ngủ dậy trễ.
-Người kế tiếp. Tên?
-…
-Lý do?
-Kẹt xe.
Tới phiên mình, đang loay hoay, ậm ừ không biết trả lời cái lý do đi trễ ra sao, cô nhanh nhảu hỏi:
-Just running late?
-Chắc là vậy, thưa cô!
Chỉ trễ thôi. Nghe hơi mơ hồ nhưng cũng được chấp nhận là một lý do.
Anh ơi, một ngày hay nhiều ngày nào đó, anh thấy em ngồi khóc. Hẳn anh sẽ hỏi tại sao em khóc, em chỉ biết trả lời, chỉ khóc thôi. Giống như những lần em và con đi học trễ, nếu chỉ trễ thôi là một lý do thì chỉ khóc thôi là lý do của em! Vì đôi lúc người ta khóc không phải vì buồn, phải không anh?

No comments: