Em nhớ em đứng nhìn người ta đổ xụm vào đống máy móc, dây nhợ lùng nhùng trong bộ đồ bệnh nhân trắng bệch. Có những hồi ức cứ in sâu vào trong đầu cho dù năm tháng có chồng chất lên nhiều bao nhiêu đi nữa, vẫn cứ nhớ, nhưng cũng có những hồi ức, em không tài nào nhớ nỗi. Như lúc này, em không nhớ nỗi đầu óc em nghĩ gì khi thấy người ta bê bết máu, loạng choạng lê mình lên chiếc giường sắt xộc xệch. Đông đá đến tê cứng? Em nghĩ vậy. Em nhớ người ta lẩy bẩy dựa cả thân mình chỉ còn da bọc xương vào người em, yếu ớt hỏi, rồi ai sẽ chăm sóc cho em? Em tự chăm sóc cho mình được. Đừng khóc, can đảm lên. Em không khóc, nước mưa đó thôi. Nhớ tô mì không, có lẽ là tô mì cuối cùng trong đời đó. Đừng nói bậy, sẽ có nhiều tô mì nóng, ngon hơn vậy nữa. Nắm tay chặt nghe. Em sẽ nắm, đứng lên đi, tựa vào người em mà đi. Không nổi nữa rồi, cô ơi, cô ở lại, bảo bọc em nghe. Em không cần cô bảo bọc, em tự đi một mình, đứng lên đi với em. Không được nữa rồi, nhớ ở quê không, có lũ bướm chập chờn bay trên sông. Không phải bướm, là tóc em. Lại khóc phải không, nước mắt trì kéo bước chân người đi biết không? Em không khóc, nắm chặt tay em, đừng lơi đi…
Nếu nắm tay người ta không lơi đi, nếu người ta không trở về với lũ bướm chập chờn bên sông, những ngày mưa rớt long tong ngoài hiên như thế này, em hẳn sẽ tức tưởi nói với người ta rằng em không thể nào tiếp tục đi tiếp nữa…
4 comments:
Trước khi đi gym đọc, rồi về lại lại đọc để make sure là mình hiểu hết ý của người viết có phải kết thúc có "hậu" hay không?
Cám ơn nhé, răng mà đi guốc trong bụng tui rứa hihihi trên này cũng mưa lê thê
Đọc bài này xong, tự dưng buồn quá thể, những sợi buồn như những sợi mưa chảy dọc sống lưng, chảy xuyên qua tim. Đôi khi tự thấy lòng buồn mới tận hưởng được niềm vui trọn vẹn!
Tím ơi, kết thúc không có hậu nhưng cũng có hậu, còn tùy. Cũng tại trời mưa nè. Dưới ni mưa dầm dề. Tết nhứt chi mà chán hỉ?
Anh Phước, như câu, "ngày mai trời lại nắng" đó ha. Mong vui! :-)
Post a Comment