Saturday, December 27, 2008

hậu sinh khả úy

Nhà thường đi all you can eat. Ôn bốn dĩa, chưa món tráng miệng. Cả nhà le lưỡi ngó nhau. Ôn nói ăn rứa mới đáng đồng tiền bát gạo. Ăn như mèo vô đây chi!
Nhà có bốn cháu. K. rồi sẽ thay Ôn. Mấy năm trước, mẹ dỗ dành năn nỉ, một dĩa chưa qua. Năm ni, ba dĩa (chưa món tráng miệng). Mẹ năn nỉ, "Thôi con! Vừa vừa!" Ôn giờ giỏi hung hai dĩa. K. thì chưa "phê"! Con nối nghiệp thơ, văn. Cháu nối dòng ăn!
Có truyền nhân rồi!
Ôi! Sóng sau dồn sóng trước!!!

Bài này tiền bối dấm dúi đưa từ hồi tháng mười. Đã post lên nhưng nghĩ sao lại bê xuống. Thật ra những ấp ủ, gởi gắm của tiền bối về "sự nghiệp" viết lách của mình làm cho mình suy nghĩ nhiều, rất nhiều. Mà càng nghĩ thì càng thấy hổ thẹn vì nhìn xuyên suốt, những gì mình viết có gì hơn là nhưng vụn vằn của cuộc sống. Cầm viết, viết những gì để tiền bối có thể xoa đầu, nói "Bài ni con viết khá" sao mà khó. Nên năm lần bảy lượt, cằn nhằn tiền bối cứ để con tự nhiên càm ràm, tự nhiên trầm cảm, tự nhiên buồn, tự nhiên vui. Tiền bối hiểu mình khi tiền bối viết "viết chuyện tràn lan trong cuộc sống thường ngày để giải tỏa những nặng nề đeo đẳng trên đất người vốn mang tính thực tiển không thèm vương vấn tình người và không hề thương xót tình đời."
Có những ngày, cái cảm giác cần được viết, cần được ghi xuống một dòng ký ức, một suy nghĩ nào đó cứ vật vờ đeo bám chen ngang cả những công việc trong ngày. Một quyển sổ để trong xe, một trong giỏ, một trên đầu giường, quyển nào cũng dọc ngang chằn xóa những dòng viết vội. Để có lúc tự giận mình tại sao lại để cảm giác của mình lấn át và làm bê trễ những lo toan, trách nhiệm hàng ngày. Vậy nhưng vẫn cho rằng mình chưa thể nào đi bằng tới những gì tiền bối trông đợi. Thấy nó lớn lao, to tát quá!
Đoạn tâm sự này, tiền bối viết:
Lớp hậu duệ, sau này, ngó tới ngó lui ngó mòn con mắt cũng chỉ thấy có ( mẹ) cô Ba Quyên của các (con) cháu. Cô đọc nhiều và viết nhiều. . Viết ( khá nhiều truyện) mang vẻ dáng văn học nghệ thuật đâu có thua chi mấy tay viết đương đại. Ôn có đọc, rất tâm đắc, nên đã tự tin, tự in và tự đóng tập cho Cô hai tác phẩm ( góp nhặt chọn lọc từ những bài viết của Cô) như là một hình thức tự thưởng cho mình. Cô Quyên cứ tưởng là Ôn thưởng quà sinh nhật cho Cô ! Nghĩ rứa là đi ngoài lề rồi, không có chiều sâu văn học nghệ thuật gì hết trơn ! Chẳng qua sinh nhật của Cô là cái cớ để Ôn lấy vốn của Cô mà làm quà cho mình. Và lấy công của mình đế làm quà cho Cô qua hình thức một món ( quà) gì đó, khác với thực dụng và thời trang. Đó là một tác phẩm được góp nhặt từ những bài viết của Cô do Ôn ( vừa là chủ bút chọn lựa bài, vừa là chuyên viên kỷ thuật trang trí, vừa là thầy cò layout, vừa là thợ in và kiêm nhiệm luôn cả thợ đóng sách) để làm món quà trong ngày sinh nhật của Cô. Nói tóm lại là Ôn đã “ vô dĩa” sẵn cho Cô một tác phẩm để nếu cần thiết, Cô cứ việc đưa tới nhà in . Nhớ hồi còn ở quê nhà sinh nhật chỉ cầu có được một cái bánh với một bữa ăn hơn ngày thường là thời thượng lắm rồi. Hồi nay, tổ chức linh đình, hình thức rập khuôn tới độ nhàm chán. Chỉ thương những ngày sinh nhật quê nhà, thắt lưng buộc bụng trong hình thức đơn giản mà mang nặng tình thương. Đâu đó, trong những bài viết của Cô có nhắc tới những mùa xưa. Đọc cũng thấy…tê tê lòng dạ. Nói chung, Cô đã viết và còn viết dài, viết nữa, viết đùa, viết thật với tình (yêu thích) và lòng ( đam mê ). Đôi khi, cũng có Thơ, vô cùng hòa điệu. Nói riêng, Cô thừa hưởng “ gia tài” của Ôn Cố. Và, nói rốt cuối, là Cô đã tiếp nối phần đời của Ôn. (đọc nguyên bài ở đây)
Những lời như thế này, biểu làm sao không suy nghĩ. Nói chung lại là mình chưa đủ tự tin để làm những gì người khác- thí dụ đơn cử là tiền bối, tin rằng mình có thể làm . Tuy vậy, trong một góc nhỏ của tâm hồn, mình cũng cảm thấy vui vì những gì mình viết, ít nhiều đem lại một cái nhìn đồng cảm.
Có điều tiền bối chưa nghĩ ra, hình như gần đây anh Hai đã lấy lại được nguồn cảm hứng và đã sáng tác đâu đó vài bài thơ. Tiền bối còn nhớ hồi đó con Út hay viết truyện kiếm hiệp, để dựng ra một cốt truyện và lời thoại, không phải ai cũng làm được. Con dọn garage thấy đâu đó những tờ giấy cũ, thằng Đào có những vần thơ lãng mạn. Rồi một ngày, khi cuộc sống dọc ngang, bức bách- như con, những lời viết chân thật lại tràn về! Tiền bối chờ xem.
Vậy đi nghen tiền bối, con tiếp tục càm ràm, tiếp tục trầm cảm, tiếp tục vui, tiếp tục buồn để mỗi cuối ngày tiền bối về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc, bật computer lên, đánh lên địa chỉ http://zen-corner.blogspot.com/ để cập nhật chuyện thằng Nì, con Jaz, và những gì đang diễn ra trong đầu con, những niềm riêng tư và thầm kín mà khi đối mặt, chẳng dễ dàng gì mình nói ra.
Mỗi ngày...

No comments: