Tôi thường im lặng để trả lời những thắc mắc đang diễn ra trong đầu người đối diện.
Như ngày đó, lúc anh xa gần nói nhớ tôi rồi đứng chờ tôi phản ứng. Tôi xoay hẳn nửa người, gối đầu lên cánh tay, nhìn anh. Tôi cũng muốn lắm, nói câu nhớ anh mà không phải mượn cớ trời đang trút mưa tầm tả hay nắng đổ vạt cuối sân làm tôi chợt nghĩ tới anh. Tôi do dự phải nói ra những gì thầm kín trong lòng cho dù chỉ là một nỗi nhớ bâng quơ. Những lúc như vậy anh có hiểu ánh nhìn của tôi có nghĩa là gì không nhỉ?
Trên con đường vắng vẻ tôi đi làm mỗi sáng, thỉnh thoảng lại nghe tiếng anh cười. Anh vẫn nấn ná ở lại đó thôi.
Tôi phó thác cho những mặc nhiên trong cuộc sống dẫn dắt tôi đến tận cùng của ngày. Những mặc nhiên trong im lặng. Nếu anh vẫn hiểu dù ngày đó tôi không nói tôi nhớ anh. Thì hôm nay mặc nhiên anh sẽ hiểu vì mỗi lúc bó gối ngồi không, tôi tưởng tượng mình là người thiếu phụ áo đen đơn côi trên lưng đồi, nước mắt không dưng lăn tròn xuống má.
Tôi không ngại cuộc điện thoại vào lúc mười một giờ bốn mươi lăm phút sáng mỗi ngày, khi thi thoảng anh nói anh nhớ tôi và chờ tôi hồi đáp, chỉ có tiếng ong ong của đường dây truyền sóng chuyển tới anh điều im lặng mặc nhiên của ngày.
Mai này anh sẽ còn nhớ tôi không?
Như ngày đó, lúc anh xa gần nói nhớ tôi rồi đứng chờ tôi phản ứng. Tôi xoay hẳn nửa người, gối đầu lên cánh tay, nhìn anh. Tôi cũng muốn lắm, nói câu nhớ anh mà không phải mượn cớ trời đang trút mưa tầm tả hay nắng đổ vạt cuối sân làm tôi chợt nghĩ tới anh. Tôi do dự phải nói ra những gì thầm kín trong lòng cho dù chỉ là một nỗi nhớ bâng quơ. Những lúc như vậy anh có hiểu ánh nhìn của tôi có nghĩa là gì không nhỉ?
Trên con đường vắng vẻ tôi đi làm mỗi sáng, thỉnh thoảng lại nghe tiếng anh cười. Anh vẫn nấn ná ở lại đó thôi.
Tôi phó thác cho những mặc nhiên trong cuộc sống dẫn dắt tôi đến tận cùng của ngày. Những mặc nhiên trong im lặng. Nếu anh vẫn hiểu dù ngày đó tôi không nói tôi nhớ anh. Thì hôm nay mặc nhiên anh sẽ hiểu vì mỗi lúc bó gối ngồi không, tôi tưởng tượng mình là người thiếu phụ áo đen đơn côi trên lưng đồi, nước mắt không dưng lăn tròn xuống má.
Tôi không ngại cuộc điện thoại vào lúc mười một giờ bốn mươi lăm phút sáng mỗi ngày, khi thi thoảng anh nói anh nhớ tôi và chờ tôi hồi đáp, chỉ có tiếng ong ong của đường dây truyền sóng chuyển tới anh điều im lặng mặc nhiên của ngày.
Mai này anh sẽ còn nhớ tôi không?
No comments:
Post a Comment