Wednesday, July 15, 2009

lõi

Chiều trước ngày đi trại, có thằng nhỏ cầm cái xô vô nhà hỏi dì Út có muốn rửa xe không? Dưới cái nắng chan chan tháng bảy, thằng nhỏ di di chân xuống đường nói phải đi rửa xe để gom tiền đưa cho cha mẹ, dì Út động lòng quá mà phải đi chợ nên hẹn nó mười lăm phút sau trở lại. Tới hồi đi chợ về thấy nó đẩy cái xe với cái xô nhựa xông ra chực rửa xe. Dì Út móc bóp còn mấy đồng, mẹ thằng Nì cũng móc túi trên túi dưới gom hết tiền lẻ đưa cho nó, biểu về nhà đi không cần rửa xe. Lòng đã ai oán cha mẹ nào lại bắt con đi kiếm tiền kiểu này.
Rồi đứng hỏi nó làm sao phải đi rửa xe? Nó trả lời rất thành thật rằng nó đập bể kính đeo mắt nên ba mẹ nó bắt phải kiếm tiền trả lại cho ba mẹ nó. Tới đây thì cái lòng ai oán cha mẹ nó bớt đi một chút, lòng trắc ẩn cho nó giảm đi một chút.
Hỏi tiếp thì nó nói trong lúc nóng giận nó còn đánh bể cái tường trên trường, ba mẹ nó phải đền cho trường nên muốn nó rút kinh nghiệm về hành động của mình, bắt nó đi kiêm tiền để trả lại. Tới khúc này thì cái sự mủi lòng đã nghiêng về phía cha mẹ nó chút. Nhét tiền vô túi nó nói thôi xách xô, đẩy xe về đi không cần rửa xe, về nhà gắng làm con ngoan đi. Nó cám ơn rối rít rồi lút cút bỏ đi.
Vậy là đề tài thằng nhỏ tội nghiệp xách xô đi rửa xe vòng vòng quanh xóm được nhắc đi nhắc lại cho đến tuần sau…
Khi dì Út ra mở cửa, thấy thằng nhỏ đứng đó. Hỏi thì nó phân trần rằng nó đi rửa xe cho người ta bị gảy mất cái cào. Mà mua lại cái cào phải mất tới hai chục đồng nên tới đây nhờ giúp đỡ. Dì Út hỏi chớ tiền bữa trước cho đâu rồi. Nó nói gì đó đại loại là có mấy đồng lẻ mà thấm vô đâu.
Biết là thằng nhỏ không vừa, dì Út chỉ tay ra cửa, biểu nó biến đi đừng bao giờ quay lại, nếu có chuyện gì cần giúp đi mà hỏi ba mẹ mày đi.
Con nít thời giờ, ở đâu cũng khôn lõi nhỉ?

No comments: