Thursday, September 17, 2009

linh tinh

11:45 sáng.
Ôm chồng hồ sơ đi từ phòng thí nghiệm này qua phòng thí nghiệm khác. Từ tầng ba xuống tầng một, vòng lên tầng hai. Cuối cùng trở lại văn phòng, gọi điện thú nhận, mình tưởng là mình biết nhiều nhưng thật ra không biết gì hết, vậy văn phòng của anh ở đâu?
Ừ, nhiều lúc ngỡ mình biết nhiều nhưng thật ra thì không biết gì hết. Như hôm tranh luận với Đại Mao. Cái chuyện dài không đáy, cãi càng cho đúng lý của mình để Đại Mao đóng máy đi thẳng. Vẫn ngồi cười nữa miệng vì dù sao mình cũng là kẻ trụ lại dai dẳng trong cuộc tranh luận này. Lý luận cùn nhưng cao ngạo, cao ngạo quá! Nói đúng ra mình là kẻ đứng ngoài rìa, khác với Đại Mao- hắn là kẻ chân trong chân ngoài. Biết nói qua nói lại cũng đuối lý, nói không chừng đang ở ngoài quán chắc hắn đã bợp tai cho một cái. Hắn dám?
Lấp liếm chuyện này chuyện kia vì thật ra tinh thần mình dao động vì những tin tức gần đây lắm.
Lắm lúc mình nghĩ, làm mẹ người ta. Trù bị được những chuyện có thể thấy trước mắt chứ đâu bao giờ chuẩn bị tinh thần cho những chuyện bất ngờ xảy ra trong cuộc đời.
Lúc lung lạc là vậy. Còn lúc bình thường sẽ phủi tay, ăn bao nhiêu bận bao nhiêu ông trời tính hết rồi.
Nói vậy, nỗi lo người làm cha mẹ, bao giờ tính hết!
Nữa đêm choàng tỉnh, thèm ôm con vào lòng...

4 comments:

Happy Little Baby said...

Bà viết thì tui đọc, nhưng mà tui không biết nói gì đâu, cho coi hình 2 người ta đi.

(Coi hình Nì đá banh với bài tường thuật của mẹ đã gì đâu)

quyen said...

Thứ bảy này có game, tui mần tiếp phần hai. :-)

K.C.Q said...

tha6.t tình tui quờ quạng, tay đút cơm cho con mắt dán cứng vào màng hình nên mới đọc mấy chữ đầu "linh tinh 11:45 sáng ôm chồng" thấy sao đời bà sướng thế! tính GATO bà ai dè :) ahahhahah

quyên said...

hahaha, Tím, có vậy ai mà dám khoe lên để bà con GATO chết sao?