Nó bước vào đời không được tự tin cho lắm. Câu hỏi thường trực mà nó vẫn tự hỏi mình là có phải nó đi bằng chính đôi chân của mình không? Vậy thì vì cớ gì mà nó phải phủ nhận những thành quả của mình mà cứ tự hỏi những câu vớ vẫn đến vậy? Có ba sự kiện trong đời mà nó trải qua đã làm cho lòng tự tin của nó suy giảm trầm trọng. Nó vốn đi học cùng trường nơi mẹ nó dạy học. Dù muốn dù không, nó lúc nào cũng phải học hết sức mình để các thầy cô khác không thì thào sau lưng mẹ, “con cô giáo mà…” Nó hay nghe bạn cùng lớp ganh tỵ, “Thì dĩ nhiên là phải học đứng nhất rồi, con cô giáo mà.” Thay vì tự hào cho cái sự học giỏi của mình, nó luôn thắc mắc liệu cái danh hiệu học sinh xuất sắc của nó có một phần là sự nể mặt của các cô giáo chủ nhiệm? Sự kiện đầu tiên mà nó thấy thất vọng với chính bản thân mình là khi nó học lên lớp năm, một người bạn của mẹ nó báo cho nó biết đang có đợt tuyển sinh giỏi văn và tiện thể, báo cho nó biết đề bài sẽ ra hôm đó. Nếu mà nó đậu vào trường này, ba mẹ nó sẽ đỡ một phần tiền học phí. Thế là chiều hôm đó, ba mẹ nó cùng anh nó ngồi lại với nhau “sáng tạo” một bài văn dài mà nó chỉ việc ngồi học thuộc lòng và chép lại hôm đi thi. Dĩ nhiên là nó đậu vào trường chuyên và cô giáo dạy chính là bạn của mẹ nó. Cũng may là trường chuyên không trụ được lâu chứ không nó cũng vò đầu bức tai vì làm sao theo kịp với đám bạn học chỉ ngồi năm phút đã viết đầy ba trang giấy. Sự kiện thứ hai làm cho lòng tự tin của nó tuột dốc đến thảm hại là năm học lớp bảy, một hôm làm bài kiểm tra, nó tự nhiên bị bế tắc, không thể nào nhớ được câu đầu của bài học thuộc lòng mà nó lải nhải đọc từ sáng tới chiều. Thể là nó nhè nhẹ mở cuốn vở dấu trong hộc bàn ra định bụng liếc một cái để “khai thông” cái đầu. Cảm giác đang bị nhìn, nó nhìn lên bảng, thấy cô giáo đang chống cằm nhìn nó. Cô không nói gì, nhưng không có nghĩa là đồng lõa, chỉ nhìn. Nó bị ánh mắt đó ám ảnh không thôi. Từ đó trở đi, cho dù bị “bí” đến đâu, nó không “quay” bài nữa, nó sợ ánh mắt cô giáo năm nào phán xét nó. Rồi khi nó lên đại học, vất vả đi làm và đi học, nó hay ngồi ngủ gục trong lớp. Thầy giáo dạy sinh chắc thấy hình ảnh thầy ngày mới vào đại học trong nó nên một hôm cuối mùa học bảo, con cần tí xíu điểm là đậu lớp thầy, chiều con vào văn phòng thầy, thầy cho làm bài lại. Vậy mà nó cũng đến văn phòng thầy, làm năm câu hỏi thì thầy gạ bài hết ba câu. Nó hân hoan vì cuối cùng cũng qua được cái lớp sinh học khô khan nhưng một lần nữa, lòng tự ái- tự tin – tự trọng của nó bị dày vò trầm trọng. Ngoài ba sự kiện trên, nó luôn nhắc nhở mình phải đi bằng chính đôi chân và sức lực của mình và nó đã đi được một phần ba đoạn đời của mình tuy không vẻ vang, thành công như nhiều người nhưng nó cũng tạm hài lòng với những gì nó tạo ra.
No comments:
Post a Comment