Hắn chen chân xuống cuối toa tàu. Dòng người hối hả ngược xuôi, hắn thấy lòng chùng xuống, đêm nay như bao đêm khác, hắn thui thủi một mình. Chợt nghe, “Anh ơi, em lỡ…”, hắn quay lại, một vạt áo vest đẫm ướt cà phê. Hắn nạt, “Lỡ gì?” xong lấy khăn ra lau rồi lẫn sang nơi khác, vừa kịp sững người nhìn đôi mắt tròn đen đang ngấn nước của cô nhỏ. Tối về, tự nhiên thấy nhớ đôi mắt ấy đến lạ lùng. Hắn định mai sẽ đón chuyến tàu đó mong gặp lại mắt nai.
No comments:
Post a Comment