Hàng ngày, thường giữa trưa, hay rủ nhau đi bộ một vòng cỡ 15 phút thảy bớt mấy calories tụ lại của bữa ăn trưa và cũng làm thư giảm đầu óc. Trên đường đi bộ hay đi ngang cái bệnh viện chuyên trị bệnh ung thư. Thường thì cũng thấy mấy người xanh xao, vàng vọt, đầu không có tóc đi ra đi vô, cũng thấy thương cảm. Nhưng hôm kia tự nhiên nghe tiếng gào khóc thảm thiết từ trong cái building bên đường, tự nhiên thấy bủn rủn tay chân. Hai ngày nay không dám đi bộ nữa. Chắc phải đổi route. Chừng tám, chín năm trước, cậu Tám, rồi cậu Sáu lần lượt ra đi vì căn bệnh này. Người bị bệnh đã đau, để lại người sống còn đau hơn. Tội cho mẹ và cậu Út chưa kịp vui niềm vui sum vầy, đã vội chia tay. Tội cho các em côi cút. Thế mới biết, cuộc đời vô thường. Mẹ bảo, "Xời ơi, trời kêu ai nấy dạ, con à!" Có phải vì vậy mà mẹ không chịu đi bác sĩ bao giờ. Nói tới đây, chắc phải tự lấy hẹn cho mẹ, rồi chở đi khám tổng quát mới được.
(Hình lấy từ internet)
No comments:
Post a Comment