Tuesday, January 9, 2007

bạn

Bạn gọi. Nói năm điều ba chuyện mới hay mình đầu óc giản đơn và an phận. Bạn nói bạn sợ nghèo, rằng người đời, “Nghèo thì khinh, giàu thì ghét”, thà bạn bị người ghét(nghĩa là giàu) hơn là người ta khinh (thì là nghèo), rằng bạn thấy làm công chức không bao giờ ngóc đầu lên nỗi. Nghèo thì mình không nghĩ bạn nghèo đâu. Vì nhớ khi còn đi học, mỗi bận đóng tiền học, bạn đóng tiền đúng ngày, còn mình phải chờ mẹ thu từng đồng lẻ trong cái quán cà phê nhỏ của gia đình, luôn là đứa đóng tiền trể nhất lớp. Khi mà quần jean ống túm thịnh hành, bạn đã xúng xính mặc đi học, mình vẫn còn mặc cái quần vải mẹ mua được ở chợ đồ cũ. Rồi khi mà mình còn ngu ngơ nhớ trường nhớ lớp, không biết phải làm gì sau khi tốt nghiệp trung học, đi chơi còn phải xin tiền mẹ, bạn đã xin được vào làm ở ngành du lịch, lương tháng lên đến cả triệu đồng.

Mình không biết đời sống ở Việt nam bây giờ thế nào mà bạn phải trăn trở để làm giàu đến như vậy? Nghe đâu chồng bạn có cả trại chăn nuôi thú nhưng vậy chắc cũng chưa đủ, bạn phải bôn ba để làm giàu. Chắc tại mình con nhà nghèo nên có ước mơ giản dị. Có cái nghề ổn định, lương một tháng hai lần chạy thẳng vô nhà băng. Ngồi mài đít từ sáng tới chiều về nhà lo cho chồng con. Tiêu dùng cũng có chừng mức. Rồi cũng xong một kiếp người. Lắm lúc cũng thích có nhiều tiền để mua này mua kia, đi đây đi đó không phải suy nghĩ hai lần. Mà không chừng có tiền thì không biết xài làm sao vì đã quen chắc bóp, giật gấu vá vai rồi.

Nói chuyện với bạn xong rồi, tự nhiên thấy mất mát cái gì đó, cũng không biết nữa. Không biết lần sau nói chuyện thì có còn nhắc chuyện trường xưa bạn cũ. Ai lấy chồng? ai bỏ vợ? Hay là tiền đô bây giờ đổi ra được bao nhiêu? Bán buôn có lời hay lỗ? Một góc bình yên của tâm hồn giờ bị thị trường hóa, hỏi có buồn không?

No comments: