Tuesday, March 20, 2007

quê hương

Ngày đầu của mùa xuân, dù trong vội vã, tôi cũng kịp nhìn thấy bên đường, những cây đào trổ bông trắng xóa. Trời ấm lên nhưng những dãy đồi trên đường tôi đi làm, vẫn còn sót lại những mảng trắng của sương đêm mùa đông. Bỗng giận mình vô tình, ở đây đã mười mấy năm nhưng tôi có khi nào thực sự coi San Diego là nhà của mình?

Một góc trời Đà lạt (hình sưu tầm)

Có những lúc tôi nghĩ mình không thể nào quên được tiếng đêm của Đà lạt. Đêm nằm nghe mưa trút trên mái xào xạt, tản sáng nghe tiếng chuông chùa thong thả gióng từng hồi một, nghe tiếng những người gánh rau đi chợ đêm, nghe tiếng xe ngựa lốc cốc trên đường khuya, nghe tiếng lá mía lao xao sau hè, nghe tiếng xe lam bên nhà lạch bạch nổ. Những tiếng đêm đó, ăn sâu vào tiềm thức tôi, đến nỗi giờ đây, tôi có thể nằm tưởng tượng mình đang cuộn tròn trong chiếc mền ấm ở quê nhà mỗi khi nhớ Đà lạt. Ngày tôi mới sang đây, đêm không ngủ được tôi đứng bên cửa sổ, chỉ nghe được tiếng xe chạy rì rầm ngoài xa lộ, tuyệt nhiên không có tiếng gì khác, mênh mông buồn. Tôi yêu Đà lạt những ngày mưa đạp xe đi lanh quanh, tôi yêu những ngày sương lạnh, yêu những con dốc gập ghềnh, yêu cả những con thác đục ngầu rác rưỡi.

...và một góc San Diego (sưu tầm nốt)

Ngày đời tôi lật sang trang. Như một người đang yêu bị bắt buộc phải chia lìa người mình yêu. Tôi thẩn thờ, thương nhớ. Ký ức tôi cứ lẩn quẩn với ngày cũ mà không nhận ra rằng San Diego đã mở rộng vòng tay đón tôi, vô điều kiện. Tôi có đáng giận không, khi mỗi sáng thức giấc, San Diego đón tôi với những tia nắng ấm áp, như nụ cười không bao giờ tắt của người đang yêu, tôi cứ tự nhiên đi hết ngày này qua ngày khác mà không nhận ra được cái nồng ấm đó. Những khi đi trên những con đường ngập bóng thông, và hoa anh đào, tôi cứ miên man nhớ về quê cũ, có bao giờ chợt nhận ra rằng, tôi đang đi giữa lòng San Diego? Có đáng giận không? Đà lạt bây giờ trong tôi có còn chăng thì cũng chỉ là hồi ức. San Diego là hôm nay, và có lẽ là ngày mai của tôi. Tại sao không tập cho mình yêu thêm lần nữa?

No comments: