Thursday, May 24, 2007

gởi tiền bối

Kính lão tiền bối,
Con (từ chối tự nhận mình là kẻ tiểu nhân nên xưng con cho thân mật) thật cám cảnh khi tiền bối bỏ công in đóng quyển sách gồm những bài viết linh tinh của con mà theo tiền bối, đó là niềm vui không giấu của tuổi về chiều. Con bỗng giật mình trăn trở vì những gì tiền bối nói về những bài viết của con “dù chỉ là viết những niềm riêng, nhưng, biết đâu, rồi sẽ viết (thêm) những niềm chung cho cuộc đời.” Quả là có lớn lao đấy tiền bối!
Con vốn không tự coi mình là kẻ cầm bút, phần vì thời buổi này, người ta chỉ ngồi đánh gõ cho ra chử thôi chứ bút viết thì cất vào kho, hiếm có khi nào được đem ra “múa”. Quan trọng hơn nữa, con coi chuyện viết lách lung tung của mình như là một hình thức giải tỏa những cung bậc lên xuống của cuộc sống có phần đơn điệu này. Con viết để thấy lòng thoải mái, khuây khỏa mà không sợ một ai đó khen chê, chỉ trích lối nhận thức, suy nghĩ hay sự cảm nhận về những điều xảy ra trong cuộc sống xung quanh mình. Nói tóm lại, đó chỉ là những lời “tự sự”, tâm sự cho riêng con, và của riêng con.
Xin tiền bối đừng vội vuốt râu, lắc đầu thở dài vì những điều con viết ra đây. Kẻ hậu bối này không có ý định mang chuyện viết lách vào làm cái nghiệp cho mình. Nhìn con đường tiền bối đi, con sợ phải vướng vào những tranh đua cao thấp của cái thế giới lẽ ra chỉ toàn là chử nghĩa và cảm xúc. Hơn nữa, những dấu chân tiền bối đi, con có chạy cả đời cũng không thể nào theo kịp.
Thôi thì tiền bối cứ để con trở lại với những vụn vặt đời thường của mình để mỗi lần ngồi gõ phím, con không phải bôi đi xóa lại vì không biết dùng từ này có đúng không, có sai lỗi chính tả không hay có làm phật lòng ai không? Cái góc yên tĩnh- là nơi con muốn ở lúc này.
Kính bút

No comments: