Wednesday, May 16, 2007

viết cho chú Tim

Em thương yêu,
Chiều nay, em vội vã ra đi quên không cầm theo chiếc gậy dò đường. Mà có cần nữa không khi bên em đã có bờ vai người ấy. Timothy cứ lẩn quẩn bên anh mà không nói gì cả buổi chiều. Anh cũng không biết nói gì với nó lúc này ngoài chuyện liên tục xin lỗi con vì đã không đem đến cho con một tuổi thơ êm đềm. Anh muốn khóc lắm em ạ! Nhưng nếu những giọt nước mắt chua cay này lăn xuống sẽ làm cha con anh lụn bại. Anh muốn làm cây cổ thụ vững chắc để Timothy trở nên mạnh mẽ trước những giông bão của cuộc đời. Và trên hết, anh muốn mãi là bến đợi để một ngày nào đó, em lại tìm về.
Cây gậy dò đường này, Timothy và anh hai năm trước đã mày mò, đục đẽo cả buổi chiều để làm tặng em nhân ngày Tạ Ơn Mẹ. Có khắc tên em, tên anh, và Timothy trên cán. Lúc cầm món quà trên tay, em cười bảo, “Ngốc ơi, em cần gì đến cây gậy này, em đã có bàn tay vững chắc của anh dẫn đường cho em rồi!”
Sau lần đổ vỡ hôn nhân lần đầu, anh tự nhủ mình nếu yêu thương được người thứ hai, anh vĩnh viễn sẽ dành hết tình yêu chân thành này dành cho người ấy. Anh đến với em hoàn toàn không vì lòng thương hại. Lần đầu tiên gặp em, thấy em cô đơn, lạc lõng bên ngã tư đèn đỏ, anh đề nghị giúp và em đã không ngần ngại đưa tay cho anh dẫn qua bên kia đường. Cái cảm giác cần phải bảo bọc, yêu thương, che chở em cứ ám ảnh anh đến cả mấy tháng trời. Rồi mình cũng nên vợ, nên chồng và Timothy là kết cục của những ngày hạnh phúc đó.
Lẽ ra anh nên sớm nhận ra những vết rạn nứt của cuộc sống tụi mình. Nhưng nói cho cùng, anh không thể nào tỉ mỉ, chi tiết để nhận thấy em không còn là em như ngày xưa nữa. Em còn nhớ nồi chicken pie anh nấu mừng ngày mình gặp nhau không? Em nhăn mặt bảo Timothy đi hâm lại món thịt bò xào hôm qua vì em không chịu nỗi mùi gà. Em hay cau mặt bảo anh yên lặng vì anh hay có thói quen hát nho nhỏ mỗi khi làm việc nhà. Em không biết đấy thôi, anh chỉ muốn em có cảm giác luôn có anh ở bên em.
Em ạ, lần trước em ra đi, Timothy chưa biết nói. Anh ôm con đi tìm em cùng khắp. Một người khiếm thị như em thì có thể đi đâu xa được. Vậy mà không tìm được em. Một khi đã cố tránh thì khó lòng mà tìm được, phải không em? Cho đến một ngày người đàn bà đó gọi cho anh hỏi có muốn đón em về. Anh mừng quá, lái xe như bay đến nhà bà ta và đau đớn nhận ra rằng tình yêu và lòng chân thành của anh đã không cản nỗi bước chân em. Cũng như anh, người đàn bà đó đã dang rộng vòng tay đón em vào nhà của bà ấy mà không ngờ em và chồng bà ấy đã có những hẹn hò, xếp đặt từ lúc nào.
Những tưởng gia đình mình rồi sẽ có những ngày hạnh phúc. Chiều nay, em lại đòi ra đi. Anh không cản vì biết khi gối mỏi, chân chồn, em lại trở về. Nhưng sao lòng anh đau nhói, một mảng tim anh đã chết lịm rồi em ạ. Cây gậy này, anh để cạnh cửa ra vào, em chắc vẫn nhớ chổ mình giấu chìa khóa vào nhà. Tuy Timothy đã sớm biết tự lập và tỏ ra cứng rắn nhưng anh biết, nó vẫn cần em nhiều lắm. Và cả anh nữa, anh muốn nắm tay em đi hết quãng đời này, như lời anh đã hứa.
Anh Tim
(hình lượm đâu đó trên internet)

4 comments:

ADailyReader said...

Cau^ chuyen^. buon^` qua'. Co' that^. khong^ chi? Neu^' co' that^. thi` qua' dau long`. Co' le~ nguoi` vo*. cung~ song^' cuoc^. song^' dau kho^? khong^ kem' gi`Chu' Tim.

zen said...

Em adailyreader,
Chú Tim là có thật. Chuyện của chú cũng là thật. Chị có lần được ăn chicken pie chú nấu đấy em ạ. Em nói đúng, chắc vợ chú cũng có cái khổ riêng của bà ấy. Nhưng hết tình, còn nghĩa bỏ đi đâu hả em? Chúc em một ngày vui vẻ.

adailyreader said...

Chao` chi Zen,
Chi. noi' cung~ dung', cai' nghia~ vo*. chong^` thi` can^` phai? co'. Cai' khac' biet giua~ nguoi` A' -Dong va Western ppl la` cho^? ay^. Theo canh' nhin` ban` quang (spelling?) ben^ ngoai, doi^ khi cai' nghia~ qua' u* nang(. ne^` chi. ha'. Co' rat^' nhieu^` nguoi` vi` chu~ nghia~ ma` phai? song^' kho^? ca? mot^. doi*`. Toi^. la` toi^. cho be' Timothy phai? khong^ chi?

Chuc' chi. mot^. ngay` khong^ "xam' xit.".

zen said...

Em dailyreader,
Không em ạ, chú Tim là người mắt xanh tóc vàng. Chú đã từng đi lính ở Việt nam lúc trước. Có mấy lần thấy chú đứng đợi vợ ở trước cửa restroom (có ngày chú phải dắt vợ đi làm), dẫn cô đi ăn cơm,thấy tội lắm. Nhưng có lẽ đó là những hình ảnh mà chị quan sát thôi. Cám ơn em!