Thursday, May 17, 2007

nghễnh ngãng

Anh Hai gởi tặng mẹ cái iPod và mọi chuyện bắt đầu.
Một ngày, mẹ chạy vội vã vào phòng em Đào, hỏi lớn: "Con ơi, sao mẹ bấm cái nút này hoài mà máy không chạy?" Ba và anh nhà hốt hoảng lao vào, "Chuyện gì? Chuyện gì mà la lớn vậy?" Thì ra mẹ vẫn còn đeo cái headphones trên tai nên khi nói chuyện ngỡ là nói bình thường nhưng thật ra thì đang hét to hết cỡ. Nghe qua tưởng như đang quát tháo ai đó.
Ngày khác, tôi đang ngồi đánh đánh gõ gõ trên office của mình, mẹ thò đầu vào, hỏi: "Con có gì "cháp" (ăn) không?" Hẳn bạn đồng nghiệp nghĩ tôi phải làm gì nên tội lắm nên sáng sớm đã bị mẹ thò đầu vào mắng rồi. Cứ cái đà này cũng xảy ra chuyện lớn vì gặp ai mẹ cũng quát tháo như thế này.
Hôm qua lúc ăn cơm, tôi hỏi mẹ, "Hôm qua mẹ đi chợ mua được cái gì không?" Thấy mẹ tròn mắt nhìn, tôi lặp lại câu hỏi. Mẹ gật đầu có vẻ hiểu biết, hỏi lại tôi, " À, con muốn qua bên kia ngồi hả?"
Lỗi tại cái iPod. Ờ, mà không biết mẹ nghe nhạc gì mà nghễnh ngãng vậy không biết?

No comments: