Friday, July 13, 2007

Biển

Thư nhắn tin cho tôi tuần trước. Giọng nó nghe chừng rất mệt mỏi, có lúc như chực vỡ, hỏi tôi có lấy được mấy ngày nghỉ, tranh thủ về vì nó đang rất cần tôi lúc này.

Nghe xong tin nhắn của nó, tôi khoác áo đi loanh quanh xuống phố mà lòng rối bời. Những hờn ghen, đau khổ tưởng đã được chôn chặt theo thời gian, giờ lại trỗi dậy, quặn lòng gì đâu. Nghĩ cho cùng, tôi là người nhường bước, xách giỏ ra đi nên quyết định trở về lần này, đối diện với Thư, với anh, với thực tế, âu cũng sẽ thấy nhẹ nhàng hơn.

**

Máy bay rào rào cất cánh. Đèn trong cabin tắt phụt. Tôi gấp quyển sách lại, kéo chăn, định chợp mắt nhưng đầu óc lại quay cuồng về những tháng ngày xưa cũ. Ngày ấy, sau khi quen anh chừng ba tháng, tôi hẹn Thư ở quán nước trước biển để dẫn anh về “ra mắt” Thư. Tôi còn nhớ, bữa đó Thư bận chiếc áo màu tím nhạt tôi tặng nó nhân ngày sinh nhật. Sau màn giới thiệu, tôi hồ hởi nói cười chỉ đến cuối cùng mới chợt nhận ra rằng ánh mắt anh đậu mải miết trên bờ vai áo tím của Thư.

**

Tôi ngồi bó gối trông ra biển. Chỉ nghe được tiếng sóng vỗ rì rầm vì biển ngoài kia đen kịt. Đài khí tượng báo sẽ có bão đêm nay. Những ngọn hải đăng nhấy nháy xa xa, trông như những ánh nhìn vô vọng. Tôi vẽ trong đầu mình không biết bao nhiêu là tình huống và tôi sẽ nói câu gì, phản ứng thế nào khi đứng trước mặt anh và Thư. Tôi cầm điện thoại lên không biết bao nhiêu lần, nhưng lại đặt xuống. Biết mở lời sao đây? Đang phân vân thì Thư gọi, nói đang chờ tôi dưới phố. Tôi đếm từng bước chân của mình, trái tim như chực nhảy ra ngoài. Thư đứng đó, xanh xao, cằn cỗi. Tôi nhìn quá vai Thư, không có anh!

Hai đứa cố lạng lách để không đụng phải những khách bộ hành đi ngược dòng trên phố. Cả hai đều yên lặng, chờ nhau mở lời. Gió biển thổi tốc vào mặt, đưa tay vuốt lại tóc, tôi quay sang hỏi Thư:

-Mi sao rồi?

-Biết nói sao cho mi hiểu, tau bây giờ không biết cái khái niệm hạnh phúc là gì nữa. Từ ngày mi bỏ đi, anh và tau tưởng có thể ở bên nhau mãi mãi để hưởng được cái hạnh phúc lấy từ tay mi mà không thể nào làm nỗi. Đau khổ, dằn vặt lắm mi ơi!

-Mi đừng nói vậy. Tau nghĩ dẫu sao đi nữa người ta cũng không vượt qua được cái duyên số của mình. Tau ra đi không phải vì giận hờn, chỉ muốn cho cả ba người mình được thanh thản. Tau thật tình mong anh và mi được hạnh phúc.

Tôi cố giữ bình tĩnh. Giọng có lúc hụt đi nhưng cố không khóc trước mặt Thư. Thư cúi xuống lục loại trong túi xách của mình một hồi rồi lôi ra một chiếc hộp nhỏ. Nó quay sang hỏi;

-Mình xuống bờ đá kia ngồi nghen!

Tôi gật đầu đi theo nó. Gió biển vẫn thổi ù ù. Nó chỉ tay về hướng đèn nhấp nháy phía bên kia biển, nói với tôi:

-Mi thấy cái building cao bên kia không, cái có đèn màu xanh đó, là chổ tau và anh làm việc.

-Anh đâu rồi, sao không thấy đi với mi? Tôi buộc miệng.

Thư được thể, òa khóc. Tôi thấy chân tay mình trở nên thừa thải. Trăm ngàn câu hỏi xoay vần trong đầu tôi lúc này. Tôi lặng lẽ ngồi bên Thư, cho đến khi nó hết khóc.

-Sau khi ra trường, tụi tau chỉ làm một buổi tiệc nhỏ ra mắt họ hàng. –Thư bắt đầu kể- Anh mướn được một tầng bên cái building đó để làm văn phòng. Tau bỏ việc, về phụ anh làm sổ sách. Dạo sau này, thấy anh hay mỏi mệt nhưng tau cứ tưởng công việc làm cho anh căng thẳng. Tháng trước, anh đột nhiên ngã quỵ bên bàn làm việc. Đưa vào bệnh viên thì anh đã hôn mê. Anh ra đi ngày hôm sau đó. Tau phân vân không biết có nên gọi mi về không thì tuần trước, lúc thu dọn văn phòng cho anh, tau tìm thấy cái hộp này trong ngăn kéo. Tau nghĩ nó thuộc về mi.

Tôi ngồi điếng hồn. Nước mắt lặng lẽ chảy, lúc này đây tôi không cần phản ứng theo những kịch bản mà tôi sọan ra trong đầu nữa. Thư chìa tay đưa cho tôi chiếc hộp. Tôi run rẩy mở ra và sững người. Nằm gọn gàng trong đó là chiếc vỏ óc có vân tím mà anh tặng tôi ngày đầu gặp gỡ như món quà làm quen. Chiếc vỏ óc này, khi vội vã bỏ đi, tôi đã lấy hết sức mình liệng nó xuống bờ đá trước nhà. Tôi trả lại cho biển những yêu thương, ngọt ngào mà anh đã dành cho tôi. Trả lại cho biển những hờn ghen, buồn tủi. Có ngờ đâu, bao năm nay, anh vẫn đi nhặt nhạnh lại những yêu thương, những hờn ghen đó đem về cất trong chiếc hộp này.

-Trời sắp mưa rồi, thôi mình về đi. Mai tau dẫn mi ra thăm mộ anh. Thư lên tiếng.

Tôi lẳng lặng đi theo Thư. Dáng của nó liêu xiêu, loạng choạng trên cát. Tôi thấy thương bạn mình quá đỗi. Thư ơi, tau về đây, hãy dẹp bỏ đi những cái không vui của ngày cũ, bắt tay làm lại từ đâu nghe mi!

**

Tôi căng mắt nhìn ra xa, biển vẫn tối đen. Từng đợt sóng đập vào bờ, giận dữ. Hơn bao giờ hết, tôi mong ngày lên, trả lại cho biển màu xanh ngắt và vẻ hiền hòa muôn thưở.

No comments: