Wednesday, August 1, 2007

Ba

Tiếng chị khóc trong điện thoại, "Chú ơi, con sắp sửa mất ba rồi!" Dáng ba còm cõi, lưng khòm xuống, nuốt nghẹn. Tôi ngồi bên kia, cũng nghẹn ngào, thấy cây đại thụ của đời mình rũ cành mà không biết phải làm gì, nói gì cho phải.
Khi ngồi viết lách lung tung, tôi ít có khi nào viết về ba, chỉ viết về mẹ. Chuyện này không phải là "nhất bên trọng, nhất bên khinh". Cũng dể hiểu thôi, vì khi đứng trước mẹ, "phát ngôn" thế nào, mẹ cũng cười bỏ quá cho. Trái lại, đứng trước ba, đầu cúi, tay vòng, nói câu nào cũng phải uốn lưỡi ba lần. Nói vậy không có nghĩa ba lúc nào cũng là "bức tường thành". Những khúc mắc trong đời tôi, ba đều giang tay tháo gỡ. Bờ vai ba sẵn sàng cúi xuống để đón nhận những buồn đau của con trẻ.
Tôi đi qua sáu năm đầu đời không có ba bên cạnh. Trong cái đầu non nớt của tôi lúc bấy giờ, ba chỉ là người đàn ông xa lạ bước thấp bước cao xuất hiện trước cổng trại mà mẹ hay đẩy dúi vào, bảo: “Gọi ba đi con.” Hình ảnh của ba lại có lúc gắn liền với những xác người bị bắn đổ gục bên những nắm xôi và nửa con gà chưa nuốt vội của những người tử tù mà ba được phái đi đào huyệt. Nếu để mất sáu năm hiện hữu trong cuộc đời của một ai đó, người ta sẽ ra sao? Cũng chả biết nữa. Chỉ biết đứa nhóc con sáu tuổi- là tôi đây, đá ba văng ra khỏi giường sau bao nhiêu năm gặp lại, bảo, “Ba về nhà ba ở đi!” Chuyện này đã trở thành “lịch sử” vì mỗi khi kể chuyện đi tù, y như rằng có khúc tôi đuổi ba đi. Lúc đầu nghe còn tủi thân, riết rồi cũng quen, chỉ nhe răng cười.
Tôi có một người quen không có diễm phúc thấy được mặt cha. Cha anh mất khi anh chỉ là bào thai bảy tháng tuổi trong bụng mẹ. Vậy nên mỗi năm đến ngày giỗ cha, anh lại thấy lòng mình u uất. Cổ nhân hay nói, “Con không cha như nhà không nóc” nhưng anh học hành đổ đạt và có một gia đình yên ấm.
Hỏi sao tự nhiên “phá lệ”, viết về ba. Không có gì, hôm qua mẹ bảo ba đang đau răng, những món ăn ba thích không tài nào nhai nỗi. Hai hàm răng qua những năm tháng tù đày thiếu thốn đã bắt đầu xô lệch.
Nghiệm thấy trên đời, tôi vẫn còn may mắn hơn nhiều người đó chứ?

7 comments:

Anonymous said...

Nga`y ba ddi mi`nh mo+'i 7 tha'ng tuo^?i, ba ddi tu` ve^` thi` mi`nh ho+n 4 tuo^?i, lu'c ddo' chi? tha^'y so+. ha~i va` la. la^~m vo+'i mo^.t o^ng dda^`u ba.c tra('ng, ra^u ria da`i ngoa(`ng cha? gio^'ng gi` vo+'i hi`nh a?nh me. va^~n chu+ng o+? dda^u` giu+o+`ng. DDe^'n lu'c ba dde^'n o^m mi`nh thi` mi`nh ba^.t kho'c va` cha.y tro^'n. Mi`nh lo+'n le^n va^~n co' ca'i ca?m gia'c xa ca'ch, thie^'u tho^'n ti`nh ca?m cu?a ba vi` ba tra^`m tu+, khe'p ki'n kho^ng gio^'ng nhu+ ky' u+'c tu+o+i dde.p cu?a ca'c chi. mi`nh.

mt

zen said...

mt (Mich?),
Lúc ba zen đi, zen chỉ được 2 tháng. Phải công nhận cái khoảng cách đó khó mà xóa bỏ được ha mt? Phải lục đục hồi lâu, cha con mới hiểu nhau được. Hầu như ai đi tù về cũng trầm tư, khép kín vì những đảo điên, thăng trầm của thời vận.

Ta said...

Chị zen,
Càng nghĩ càng thấy giận tụi CS. Vì tụi nó mà biết bao gia đình bị chia cắt. Hồi đó ông ngoại bị đi học tập, em cũng còn nhỏ quá nên không có ý thức gì.. Mà em cũng còn hổng nhớ gì về ông nữa.. Nhưng nghe mẹ kể hồi đó, CS nó vô, lấy hết nhà cửa tài sản của ông ở Quãng Ngãi, may mà còn 1 căn của dì với 1 căn nhà trong Sài Gòn.. Căn nhà hồi đó của ông bây giờ thành.. tổng cục thuế Quảng Ngãi. Càng nghĩ càng tức, rốt cũng tại tụi nó mà ra!!!

zen said...

Wow, em qua còn nhỏ mà lập trường "kiên định" quá ha.

Ta said...

Hihi, em thấy mình người Việt phải biết về nguồn cội của mình chớ. Phải hiểu tại sao người Việt mình lại đi di cư... I'm so glad my parents and aunts/uncles tell me all these stories about what happened. Those years that I was in school in Viet Nam, all they taught me about history is crap. I think our generation deserves to know the truth so that we can pass it on to younger generations. Things like that have to be remember... It's a huge part of history that the Vietnamese communists are trying to hide.

Anonymous said...

mt= mồng tơi đó Zen .

Mich không có cha, từ lúc mich đuoc khỏang 2 tháng tuổi ba mich bỏ đi, đến giờ vẫn không biết mặt vì hình ảnh đã bị một trận cháy đốt hết .. không bao giờ có nên cũng chẳng thấy nhớ và ...cần

zen said...

Vô tình chạm vào nỗi đau của các bạn.Xin lỗi Mich nghe. Mỗi nhà mỗi cảnh hả Mich?