Thursday, September 13, 2007

một xu cho nỗi đăm chiêu ngày hè!

James gọi, hẹn gặp tôi ở Da Kine’s. Tôi cười hỏi, “Bộ bị lạnh chân hả?” Chỉ nghe tiếng anh cười nhẹ trong điện thoại rồi nói, “ Anh chờ đó. Tạm biệt em.” Chỉ còn hai tuần nữa là đám cưới của James và chị Ngâu, chắc lại lo lắng về chuyện gì đây nên gọi tôi ra cầu cứu.
Tôi đánh xe hai vòng mà vẫn không tìm ra chổ đậu xe. Cuối tháng tám nên mọi người đổ xô ra biển để vớt vát những đợt nắng hè cuối cùng trước khi trở lại năm học. Thấy hai cái ô đậu xe trước tiệm nail tên Moon (chắc chủ quán tên Nguyệt) còn trống, tôi tấp vào. Chị chủ quán đon đả chạy ra. Tôi nhảy xuống xe, nói với chị, “Em muốn làm móng tay nhưng phải ăn đã, đói bụng quá!” Chị gật đầu, cười rồi trở vô. Quá giờ trưa nên tiệm vắng người, James giơ tay vẫy từ cái bàn trong góc nơi chúng tôi vẫn ngồi mỗi khi vào đây. Anh chồm qua bàn ôm chào tôi rồi chỉ vào phần thức ăn để trước mặt,
- Anh đặt sẵn cho em món gà teriyaki và xà lách em thích đó.
- Ui, cám ơn anh. Đói quá rồi. Ăn đã nghe. Tôi nhe răng cười rồi giủ khăn ăn, làm một loáng hết nửa dĩa. Đến khi ngẩn đầu lên thì thấy James vẫn chống cằm nhìn, tôi ngừng nhai, hỏi:
- Anh gọi em ra đây có chuyện gì? Chuẩn bị đám cưới tới đâu rồi?
- Tưởng em ăn xong hết dĩa rồi mới nhớ tới James này chớ. James nhăn mặt.
- Xin lỗi James. Đêm qua, Tiểu Long mọc răng sốt nên khóc cả đêm. Em bỏ ăn sáng nên đói bụng muốn lã người đây. Mà có chuyện gì vậy anh?
James không nói gì, lẳng lặng đưa cho tôi một cái vé máy bay. Tôi cầm lấy, trố mắt hỏi anh:
- Gần đám cưới rồi, anh còn đi đâu?
- Đó là lý do anh gọi em ra đây. Anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Anh vẫn không thể quyết định dứt khoát. Anh vẫn không thể quên…
- Anh không định chạy trốn hả James? Tôi cướp lời.
- Không, anh không chạy trốn. Anh chỉ không thể quên một người.
Tôi đẩy dĩa thức ăn ra giữa bàn, nhìn vào mắt James, nghiêm nghị nói:
- James, em tưởng mình đã đồng ý bỏ tất cả mọi chuyện vào quá khứ rồi mà!
- Anh biết, anh vẫn cố gắng mà.
Tôi xoay người, chống tay nhìn ra biển. James không nói gì thêm, lấy ngón tay xoay vòng miệng ly, làm vang lên những tiếng u u nho nhỏ.

Tôi quen James trong lớp quản lý kinh tế năm thứ ba. Ông giáo là một ông già khó tính và kì thị người da màu kinh khủng. Một lần ông gọi tôi đứng lên để trả lời đáp án, tôi đọc đi đọc lại đến ba lần, ông mới cho ngồi xuống. Trong lúc người đang còn nóng vì bực dọc, người ngồi bên cạnh chìa cho tôi một tờ giấy, bảo người đàn ông ngồi đầu bàn nhờ chuyển giùm. Tôi giở ra, trong đó ghi, “Tôi thấy bạn can đảm lắm. Cố gắng lên nhé. James Chaffer” Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, James nháy mắt cười.
Tan học, James đứng chờ ở cửa lớp, đề nghị:
- Tôi có thể mua cho bạn một ly cà phê được không?
- Không được. – Tôi trả lời cộc lốc. Tôi không uống cà phê.
Thấy mặt James xịu xuống, tôi nói tiếp:
- Nhưng một ly chocolate nóng thì tôi không từ chối đâu!
- Vậy thì xuống quán cà phê trong nhà ăn nhé. James nhanh nhẩu.
Cả hai cuốc bộ đến quán cà phê và thế là thân nhau từ đó. Tôi và James đã “trụ” ở quán cà phê đó suốt buổi chiều. Anh tâm sự với tôi chuyện lớn, chuyện nhỏ như một người bạn thân lâu ngày không gặp:
- Em (James đổi cách xưng hô khi biết lớn hơn tôi đến 12 tuổi) thấy vết xẹo trên cổ của anh không? Khi anh được năm tuổi thì bị té xuống cầu thang, khi ba mẹ đưa anh vào bệnh viện thì anh đã chết lâm sàng. Bác sĩ phải cắt một đường ở cổ để cứu sống anh đấy. Ba mẹ anh chia tay nhau khi anh được mười bốn tuổi. Ba anh lấy vợ khác. Còn mẹ anh thì không lấy chồng nhưng sống chung với một người bạn gái. Là dân đồng tính đấy.- James không chờ tôi kịp thắc mắc, nói liền- Anh sớm tự lập, đi làm, có tiền thì đi chơi đây đó. Đến khi nhìn lại thì thấy mình đã đi gần hết nửa đời người không làm nên trò trống gì nên anh quyết định đi học trở lại.
Tôi cũng “đáp lễ”, kể sơ cho James nghe về gia cảnh của mình rồi chìa tay cho James xem chiếc nhẫn đính hôn. Anh ồ lên,
- Anh chàng nào may mắn đấy chứ!
Hai năm cuối của đại học, chúng tôi hầu như ghi danh chung lớp vì cùng học chung một phân ngành. Tôi dẫn James đi ăn phở và bánh mì. Anh mê mẩn món phở, hỏi tôi bằng được cách nấu phở rồi ra chợ mua đồ, mày mò tự nấu một mình. Lần đầu tiên James dẫn tôi đi ăn ở Da Kine’s là ngày trước lễ Tình Yêu. James nói, “Biết ngày mai em sẽ bận lắm, nên đãi em ăn trước.” Da Kine’s là quán ăn bình dân của giới sinh viên trường tôi. Địa điểm lại lý tưởng, nằm trên lầu ba của một khu shopping, nhìn ra hướng biển Pacific Beach. Đồ ăn chủ yếu là món ăn của Hawaiian, ngon và rẻ. Tôi nghiện nhất là món thịt gà tẩm sốt teriyaki và xà lách đông lạnh ở đây nên lúc còn đi học, tuần nào cũng rủ James đem bài vở ra đây học. Chờ lúc tôi còn đang lim dim thưởng thức món gà xào, James đưa tay nắm lấy tay tôi, nói nhanh như sợ tôi cướp lời:
- Anh biết anh không nên nói ra những điều này nhưng anh không muốn để trong lòng nữa. Anh thật sự thương mến em, Tâm ạ! Em còn nhớ khi em đứng lên đọc đáp án không? Anh thấy em bé nhỏ, dễ thương làm sao. Anh muốn giang tay ôm em, để bảo bọc, che chở em từ ngày ấy.
Tôi vội vàng rụt tay lại, nhìn James,
- James, đừng nói nữa. Không phải em không biết. Em trân trọng tình bạn của tụi mình. Nhưng tất cả những tình cảm vượt trên tình bạn đó, em không thể nào nhận được. Xin lỗi anh.
Buổi ăn sau đó thật tẻ nhạt, chúng tôi chỉ trao đổi vài câu về bài luận sắp tới rồi chia tay nhau. Từ đó, James vẫn giữ khoảng cách với tôi và không nhắc nhở gì về chuyện này nữa. Ngày thi cuối cùng, trong lúc ăn trưa, tôi đưa cho James tấm thiệp cưới. James lẳng lặng mở ra rồi nhìn tôi. Có lẽ suốt cả cuộc đời tôi không thể nào quên được ánh mắt này. James lấy tay vò đi vò lại tờ khăn ăn, mắt vẫn nhìn tôi buồn bã, rồi từ trong đôi mắt xanh trong veo đó, nước mắt thi nhau lăn xuống. Tôi ngồi lặng. Lần đầu tiên trong đời, có người khóc vì tôi, lại là người không cùng chủng tộc. Tôi đẩy ly nước về phía James,
- James uống nước đi, đừng làm em bối rối. Anh biết chuyện gì đến sẽ đến mà.
- Xin lỗi em. –James lau vội nước mắt- Hứa với em lần cuối đó. Từ nay bỏ hết mọi chuyện vào quá khứ. Bắt tay làm lại từ đầu. Ahem, tôi là James Chaffer, hân hạnh được biết cô.
Tôi phì cười, đưa tay véo anh một cái rõ đau.
Ngày ra trường, gia đình James không có ai về tham dự. Tôi mời James đến nhà cùng ăn mừng, định bụng sẽ giới thiệu James với chị Ngâu, người bạn gái thân của tôi. Nào ngờ chỉ mới giới thiệu sơ qua, hai người đã đeo dính lấy nhau suốt cả buổi. Khi James về, tôi nháy mắt hỏi chị Ngâu:
- Sao? Chị thấy James có được không?
- Được là sao? Cái con nhỏ này. Chị đỏ mặt cú vào đầu tôi.
Ba tuần sau, James gọi tôi lúc 11 giờ tối, giọng hồ hởi:
- Em đoán thử anh vừa làm gì?
- Hmmm, 11 giờ tối, ở một mình, thôi không nói đâu, ghê lắm!
- Em lại nghĩ bậy rồi! –Bên kia, James cười lớn. Lâu lắm rồi tôi mới được nghe anh cười như vậy.
- Em giỡn thôi, trúng mánh hả?
- Gần như thế, anh vừa đi ăn tối với Ngâu về.
- Wow, để em đoán thử. Ăn ở Da Kine’s phải không?
Tiếng James lại cười ha hả bên kia đầu dây.
- Em rành anh quá mà.
- Chương kế tiếp ra sao James?
- Báo cáo với em là chưa có gì. Tuần sau anh rủ Ngâu đi xem phim. Mà em có biết không? Anh thật kinh ngạc vì Ngâu có nhiều điểm giống em đến lạ kỳ.
- Vậy mới là bạn thân của em chứ!- Tôi tự hào- Em phải đi ngủ đây vì ngày mai có phỏng vấn đấy.
- Ngủ ngon, cutie.
Lộn chộn rồi cũng đến ngày cuới của tôi. Đến lúc này thì James và chị Ngâu không còn dấu diếm nữa. Họ quấn quít với nhau không rời. Những ngày tháng sau đó, mỗi dịp tụ họp bạn bè hay gia đình, cả hai người đều xuất hiện với nhau. Hai người thật đẹp đôi, phải thú nhận, có lúc tôi cũng thầm ganh tỵ đấy. Ngày tôi sanh Tiểu Long ở bệnh viện về. Sáng sớm, James đã xuất hiện ngoài cửa. Tôi thỏng thượt đi ra mở cửa cho anh, tóc tai rối bời, mặt vẫn còn sưng vù, quần áo xộc xệch, hỏi anh:
- Anh làm gì sớm vậy?
- Anh vào thăm Tiểu Long. Trông em vẫn dễ thương kinh hồn.
- Anh nên bỏ đi chử dễ thương có vẻ hợp hơn trong lúc này. -Tôi càm ràm.
- Anh mua bộ đồ surfing cho Tiểu Long nè, em coi có ngộ không? Đợi nó vừa đủ lớn là anh đem nó đi surfing với anh.
Tôi không chống chế:
- Nếu anh đủ kiên nhẫn, em không cản. Anh không định ghé vô để chỉ thăm Tiểu Long và nhìn em tàn tạ như một bà phù thủy thế này thôi sao?
- Lại để em đoán trúng rồi, anh vừa cầu hôn với Ngâu tối qua.
- Ahhhh, vậy mà sáng sớm nay nói chuyện, chị Ngâu cứ úp úp mở mở, không chịu nói. Thì ra là có tin vui. Chúc mừng anh, nhưng mà đừng ôm em lúc này, hư bộ cánh của anh đó, cho nợ nghe.
James nán lại hỏi tôi đủ thứ thủ tục, nghi lễ cần thiết về đám hỏi, đám cưới của người mình. Xem chừng tôi còn mệt mỏi, anh cáo từ ra về, hẹn bữa sau sẽ hỏi kỹ hơn.

- Anh trả một xu cho nỗi đăm chiêu của em nè!
James giơ tay búng mũi làm tôi giật mình. Tôi quay lại hỏi anh:
- Anh nói chuyện anh sẽ đi với chị Ngâu chưa?
- Chưa, anh định bụng sau khi nói chuyện với em, sẽ ghé qua nhà Ngâu.
Tôi bỗng nhiên giận James kinh khủng. Tôi đẩy ghế đứng lên, kéo anh đi về con đường mòn ra biển. Vừa đi vừa nói liên hồi như sợ anh ngắt lời,
- Anh nghe em nói đây, James. Em xin lỗi vì đã gặp anh quá muộn và không đúng lúc. Em không phủ nhận rằng đã có lúc con tim em cũng rung động trước những tình cảm chân thành của anh nhưng em đã chọn con đường của mình. Em không thể lèo lái được cuộc đời anh. Anh có thể rẽ sang hướng khác để đi – một con đường hoàn toàn không có em trong đó, nhưng anh quyết định đi tiếp con đường này, có em và đồng ý bỏ tất cả vào quá khứ. Em biết anh không thể điều khiển trái tim mình nhưng hãy thử loại bỏ em ra khỏi những suy nghĩ của anh đi. Anh chỉ dùng em để che lấp đi những tình cảm thật của mình với chị Ngâu. Anh đừng trốn tránh nữa. Anh biết ai là người quan trọng với anh trong lúc này mà. Anh đừng làm em khó xử vì em luôn trân trọng tình bạn của hai đứa mình và càng trân trọng tình bạn của em và chị Ngâu. Mở mắt ra đi James, đừng tự lừa dối mình nữa!
Không kịp để James phản ứng, tôi đi như bay qua qua bên kia đường, leo lên xe rồ máy. Chị chủ tiệm nail chạy ra, giơ tay phân trần. Tôi chỉ có nước đưa tay cáo lỗi, định bụng bữa sau trở lại sẽ làm móng bù lại. Trong lòng tôi ngổn ngang, vô định.
Sáng hôm sau, vừa pha xong ly cà phê thì chị Ngâu gọi hỏi có rảnh đi ăn trưa với chị không. Tôi cố lắng nghe để đoán tiếng chị nhưng giọng chị vẫn bình thường. Cả buổi sáng, tôi không làm được gì, đầu óc cứ xoay vần không biết bao nhiêu là câu hỏi nên xách giỏ rời công ty, đến chổ hẹn sớm hơn hai mươi phút. Chị Ngâu đã ở đó tự bao giờ. Tôi tiến đến, dò hỏi,
- Chị ăn gì, em gọi.
- Em ăn gì thì gọi cho chị một phần.
Chờ cho tôi đặt hai dĩa thức ăn xuống bàn, chị chậm rãi nói:
- Sáng nay, lúc mở cửa đi làm, chị thấy James ngồi ủ rũ trước nhà. Hỏi ra mới biết, anh đã ngồi đó suốt đêm.
Tôi thở dài, đoán biết cuộc nói chuyện hôm nay sẽ là về James, chỉ không biết theo chiều hướng nào thôi. Chị nói tiếp:
- James đã kể hết với chị về những tình cảm anh ấy dành cho em, về chuyện anh ấy sẽ bỏ đi. Thật ra, không cần anh ấy kể, trực giác cũng cho chị biết cả rồi nhưng chị tin tình yêu chân thành của chị đối với James sẽ làm thay đổi tất cả.
- Em xin lỗi chị.- Tôi yếu ớt.
- Không, em đừng nói vậy. Em không có lỗi gì trong chuyện này. Không ai có lỗi cả em ạ. Chị hỏi James có cần thời gian để suy nghĩ không vì chị có can đảm để đón nhận bất cứ quyết định nào anh ấy chọn. Anh ấy kể, sau khi nói chuyện với em trưa hôm qua, anh về lại nhà mình, nghĩ lại những điều em nói với anh ấy và đã nghiệm ra ai là người quan trọng trong cuộc đời anh ấy trong lúc này.
- James nói sao hả chị? Tôi không thể chờ được nữa, cắt lời chị.
- Rằng anh ấy muốn đi cùng chị đến hết cuộc đời này. Chị nheo mắt.
- Chị làm em quýnh cả lên. Ôi, chị biết em mến chị và James biết dường nào. Em thành thật chúc phúc cho hai người.
Chị Ngâu cười, mặt sáng ngời hạnh phúc. Chắc không nghe tôi ngồi bên này than thở,
-Cái áo phụ dâu chắc bây giờ em mặc vô không nổi, làm sao mà “giải quyết” mau chóng cái mớ cân dư thừa sau khi sanh Tiểu Long bây giờ hả chị?

13 comments:

Anonymous said...

Viết hay thiệt
mich

7275 said...

Gạt qua những chi tiết của câu chuyện mình thấy ấn tượng ở chỗ có một miền ký ức đã "qua đời".

zen said...

cám ơn mich nghe, feeling better now? Hai nhóc đi học sao rồi?

zen said...

7275, ý 7275 nói là "đã qua trong đời" hay "qua đời"? Đằng nào cũng vậy, chỉ là một miền ký ức thôi!

7275 said...

Có lẽ Zen không rõ mình nói rồi, mình mượn lời của bài hát của Trịnh "dòng sông đã qua đời..." để nói lên nỗi niềm đó thôi. Chắc tại mình viết ngắn quá, nên khó hiểu là phải. Sorry.

zen said...

7275, không sao, zen hiểu ý của anh mà. Mong bình an!

CapriR said...

Một đoạn ký ức "dễ nhớ, dễ thuơng". **thumb up**

TrucMi said...

Đọc đã con mắt quá . Thanks zen siêng viết cho mọi người đọc . Nè Zen ơi J đi học chưa ?

K.C.Q said...

Không lẻ lại khen "hay quá" hoài ... nhưng đành phải lập lại thôi:) Mê blog của zen mất tiêu ehehehhe, càng ngày Tím tui sound càng giống lesbo quá:) ehehehhe
Ừ, cuối tháng này, mẹ zen dành Fri afternoon cho K.C nha.

7275 said...

Khen tới tấp nên hèn chi không thấy Zen đâu :-) Đùa chút xíu thôi nghen, mong đừng giận. Mình lang thang hoài mới về đến nhà được một lúc, đọc lại truyện mà vẫn thấy thích. Khỏe và vui.

zen said...

Cám ơn Chị Cap, TrucMi, Tím, và 7275, khen zen hoài nên ngủ quên trên chiến thắng, không viết thêm được đó. Nói vậy thôi nhưng zen cũng cám ơn các bạn đã ghé thăm nhà zen thường xuyên.
*Chị Cap, thấy lỗi chính tả em viết đừng khó chịu nghe (bị "nhột" khi đọc bài của chị đó, hihihi)
*Trúc, J. đã đi học được hai tuần rồi, MiKhanh cũng vậy mà phải không? Có còn để ý Jason nữa không?
*Tím, Tím đi OC về có khỏe không? Chắc còn đang buồn lắm, ráng vui lên nghe. Email cho zen biết giờ nào nhà Tím xuống đây để đón. Can't wait to see my con dâu.
*7275, sorry, sáng nay zen chạy như ngựa vì nếu không có người gọi thì zen ngủ quên tuốt luốt. Thanks God it's Friday.

NEN said...

"Tớ đọc rồi. Truyện viết sạch nước cản. Tác giả viết có nghề đấy. Khuyến khích để viết tiếp" - Đây là nguyên văn lời một nhà thơ, nhà văn nhận xét về truyện trên, người đã từng có bài giới thiệu Nguyễn Ngọc Tư, khi nữ nhà văn này chưa nổi tiếng. Theo mình không phải là "khuyến khích" mà cần phải "xông tới"!

zen said...

nen nói thế này thì zen bỏ nghề tập tành viết truyện chuyên nghiệp quá!