Thursday, September 27, 2007

xin bình an

Ngày qua, có vợ chờ chồng, có cha mẹ chờ con, có cháu chờ ông, có người chờ người, chờ đợi trong vô vọng. Trong đống gạch vụn kia, đâu là mẹ, đâu là cha, đâu là anh, đâu là chồng, đâu là vợ, đâu là người thân? Cái nỗi chờ đợi khắc khoải này, mong manh như tơ trời. Đau thương cứ chực ập lên quê khổ. Bàn tay gân guốc ngày thường níu kéo sự sống còn với những cơ khổ cùng cực, giờ quơ quào bấu víu lấy tia sống cuối cùng. Xin hãy hy vọng, hãy bám víu lấy những gì có thể gọi là tươi đẹp trong cuộc sống khốn khó này, xin hãy sống để những giây phút chờ đợi không dài thêm. Xa xôi nghìn trùng, chắp tay nguyện cầu cho những khổ đau, mất mát không như thác lũ cuộn về, cuốn theo những cuộc đời bất hạnh.

2 comments:

Anonymous said...

Yeap, vô coi news ở vnexpress.net thấy mầy tấm hinh mà muốn khóc đó, tội nghiệp cho những người đã mất, cầu xin cho người đang còn sống sẽ được save soon.
L.

nen said...

Những lời nguyện cầu không chỉ thấu lên trời xanh! Như cánh chim bay về ru giấc những người ra đi, vỗ về những người ở lại. Xúc động quá zen ạ.