Tuesday, October 16, 2007

Tay bà nắm chặt. Ở cái tuổi 82, những ngón tay đã trổ đồi mồi khi xiết chặt vẫn còn đau hơn cả sức trẻ. Nhìn xuống bàn tay bà, lòng dạ chợt xốn xang, năm mươi năm khác biệt. Bàn tay chai sần với những ngón tay co quắp của bà đã trải qua biết bao nhiêu cuộc đổi đời? Bàn tay vực đàn con, cháu đứng dậy sau bao lần nghiêng ngả.
Bà hôn lên má, dặn dò, “Ngoan con hử!” Ba mươi hai năm làm người, có thể nào ngoan hơn thế nữa? Tròn mắt hỏi bà, “Vậy ra con vẫn chưa ngoan?” Bà cười hiền, đưa tay vuốt lại những sợi tóc mai lòa xòa trên trán tôi.
Bà, đêm tân hôn của tôi, nắm lấy tay mẹ chồng, dặn dò, gởi gắm, “Mai này cháu có làm điều chi phật lòng, thương cháu còn nhỏ người non dạ mà bỏ quá cho nghe.” Bà, mỗi lúc vượt đường xa thăm nhau, vẫn bảo, “Vợ chồng con cháu đề huề cho ba mẹ vui con hử?” Bà, làm bước chân ngần ngại khi lăm le vượt qua lằn ranh xám.
Bà, mỗi lần gặp lại, vẫn dặn dò, “Ngoan con hử!”

5 comments:

K.C.Q said...

zen hạnh phúc lắm đó, còn có bà ở gần để nhỏ to. Những lời dặn dò của bà mang ý nghĩ quá!

zen said...

hihihi, bà này là bà "xí" được nhưng bà chứng kiến từng khúc đời của zen, từ lúc còn ẳm ngữa cho đến bây giờ. Thương như bà như ruột thịt.

em Trang said...

ba`i na`y la`m em ca?m ddo^.ng qua', ddo.c xong muo^'n kho'c luo^n.

Ta'm kie^?u na`y thi` nga`y na`o em cu~ng mie^n mang nghi~ ngo*.i :D Nho*' to*'i Ngoa.i em!

zen said...

888 gì mà đầy tâm trạng quá hả Trang?

anh phước said...

Thật xúc động.