Friday, October 5, 2007

lạc

em lạc vào đời anh

loanh quanh tìm lối thoát

ngõ vào

tăm tối

ngõ ra

thiên đường

ngược với những gì loài người đơm đặt

rằng tình yêu không có tuổi

trăm thương

ngàn nhớ

chín đợi

mười mong

yêu thương anh đến dại khờ

em vẫn không tin tình yêu không có tuổi

khi những nhớ thương mỏi mòn

như cội mai già

hấp hối bên mùa xuân tươi trẻ

em vẫn hoài loay hoay

trong ngõ tối

lỡ vương mang nên quên mất lối về.

4 comments:

K.C.Q said...

Mới đọc tựa, tưởng zen đi lạc qua khu mall gần chổ làm chứ!!! ai dè lạc lối tình yêu:) ehehehhe, "cá trong lừ đỏ hoe con mắt, cá ngoài lừ ngoắc nghoe muốn vô" mà:) Thương càng nhiều càng bị vấn vương nặng.
Cuối tuần vui nha ... có long w/k 0 há?

Anh Phước said...

Bài thơ có tình đó zen. Nhưng anh nghĩ, Tình yêu thì không có thể bế tắc, nếu mình có niềm tin, yêu và được yêu! Có phải triết lý quá không? Mong zen may mắn.

zen said...

Tím ơi, bữa nay Tím được nghỉ ở nhà chơi với con mà zen phải đi làm đây. Sướng nhé. Cá này mắt đỏ mà không ra đâu Tím. :-)

zen said...

anh Phước, tại có ai đó nói lấy nhau mấy chục năm mà còn thương nhau như thưở ban đầu nên thắc mắc làm sao người ta có thể làm vậy được thôi. zen lúc nào cũng theo chủ nghĩa, "cái gì cũng có tuổi" mà! không triết lý gì sâu xa đâu anh!