Truyện của Hoàng Ngọc Thư
Trắng nhẹ nhàng đi đến bên giường, êm ái nằm lên gối trắng, đệm trắng, hoà lẫn vào lớp chăn trắng phẳng phiu và chìm vào giấc ngủ sáng dịu màu trắng.
Đen thức giấc trong căn phòng đen, giường tủ đen, ly tách đen, ngay cả âm nhạc cũng đen thẫm như nền trời đêm không trăng sao.
*
Thế rồi một hôm, trắng và đen tình cờ va vào nhau giữa nắng sớm lung linh.
“Chao ôi!” trắng thì thầm.
“Tuyệt thật!” môi đen mấp máy.
“Sao lại có người khác ta dường ấy?” cả hai cùng nghĩ.
Và họ đã yêu nhau như đêm và ngày, theo nhau khắp nơi như mực và giấy.
*
Đen mời trắng về nhà. Bước vào một cõi tuyền đen, trắng kinh ngạc tột độ khi nhận ra thế giới của mình còn thiếu nhiều điều tuyệt vời đến thế. Trắng yêu mọi thứ màu đen, ngay cả những điều trắng luôn khẳng định chỉ có màu trắng mới tốt đủ, giờ đây đen đã trở thành màu tốt nhất, như một sự thật hiển nhiên. Đen sung sướng và tự hào đã được trắng yêu dấu. Trắng sung sướng được sống trong thế giới mầu nhiệm của đen.
Trắng mời đen về nhà. Bước vào một cõi tuyền trắng, đen choáng ngợp và lần đầu tiên nhận ra rằng thế giới của mình tăm tối và ảm đạm biết bao! Đen mê mải ngắm nhìn những cành hoa trắng, lụa là trắng; mê đắm hương thơm trên giường gối trắng, thân thể trắng, và sung sướng được hít thở bầu không khí trắng trong suốt. Âm nhạc trắng dịu ngọt vời vợi khiến đen có cảm tưởng như lạc bước vào chốn thần tiên nào. Đen tin chắc rằng chỉ có trắng mới là sắc màu tối thượng của mọi sắc màu. Trắng sung sướng và hãnh diện khi được đen tôn vinh và yêu dấu. Đen sung sướng được đắm mình trong thế giới kỳ diệu nơi mọi thứ đều là một phần bản thể của trắng.
*
Nhưng những khám phá về thế giới của nhau đã làm thay đổi cả cuộc sống của đen và trắng. Đen chỉ muốn sống mãi ở nhà trắng, được tắm đẫm trong bầu ánh sáng thần tiên của một cõi mà ngay cả bóng đêm cũng không ảnh hưởng được. Còn trắng thì lúc nào cũng mơ tưởng được ở nhà đen, được thức giấc trong vòng tay đen, giữa gối chăn đen, trầm mình trong âm nhạc đen và thưởng thức những ngụm đắng đen, mà chỉ có đen với thứ phép thuật đen mới có thể biến mọi thứ đen trở nên huyền diệu như vậy.
Ban đầu, trắng và đen cùng nhau ở nhà trắng ít hôm, rồi sang nhà đen ít hôm, và họ đều đặn đổi chỗ ở để cả hai đều được sống nơi mình thích. Nhưng rồi dần dà, trắng không muốn về nhà mình nữa, còn đen không chịu nổi khoảng không gian đen ngột ngạt của mình trước kia. Đến kỳ đổi nhà, trắng nấn ná ở thêm vài hôm ở nhà đen, để đen sang nhà trắng một mình. Sống một mình trong nhà trắng, đen nhớ người yêu tha thiết nhưng không muốn quay về nhà mình để mang người yêu sang. Trắng chờ mãi không thấy người yêu quay lại lấy làm buồn lòng, nhưng thế giới của đen như có sức hút kỳ lạ khiến cho trắng không thể rời đi được.
*
Họ sống một mình như thế trong nỗi chờ mong và thương nhớ trong nhà của nhau. Cho đến một hôm, cả hai cùng không thể chịu nổi nữa và đi tìm nhau. Trắng và đen gặp nhau giữa phố xá đông đúc, sung sướng ôm chầm lấy nhau.
“Em nhớ anh quá!”
“Anh nhớ em quá!”
Họ hôn nhau say đắm nồng nàn như chưa bao giờ từng biết hôn như thế.
*
Rồi họ đưa nhau rời thành phố đi cắm trại ở một vùng núi cao, cách xa mọi người và nền văn minh của nhân loại. Cả hai thầm cầu mong sẽ tìm được một nơi mà cả trắng và đen đều gọi là nhà của mình và được sống mãi bên nhau suốt đời.
Đêm hôm ấy, họ yêu nhau trên đỉnh núi và ngủ quên giữa đất trời.
Buổi sáng thức giấc, cả hai đều choáng ngợp khi nhận ra mơ ước của họ đã trở thành sự thật: phép màu kỳ diệu nào đã xảy ra đêm hôm qua trong giấc ngủ của họ, biến đệm cỏ trên đỉnh núi thành căn nhà một nửa tuyền đen và nửa kia tuyền trắng. Đường phân chia vạch thẳng từ trần nhà xuống bức tường và cả nền nhà, nhưng buồn cười nhất là ngay cả chiếc giường họ nằm cũng được chia đôi, với mỗi màu chính xác một nửa. Trắng đang cuộn mình trong nửa chiếc chăn bên phần giường màu đen, và đen đang thích thú cọ má vào chiếc gối trắng muốt bên nửa giường màu trắng.
Trắng và đen từ đó được sống trong thế giới của nhau, và thỉnh thoảng được trở về sống lại ít hôm trong thế giới của riêng mình — tất cả đều cùng ở dưới một mái nhà, nơi họ có thể tìm thấy tất cả mọi thứ họ cần, dù là màu đen hoặc trắng.
Bài này đăng trên Tiền Vệ. Lượm lặt na về. Đang thắc mắc khi trắng và đen hòa quyện vào nhau, không ra màu xám? Hay ngay cả lúc yêu nhau, trắng/đen vẫn được phân định rạch ròi?
4 comments:
zen hỏi cắc cớ vậy! ra màu gì thì sau này... đen và trắng sinh con ra rồi mới biết chứ! hihihi :-)
à, xin nói thêm, câu chuyện này nhẹ nhàng, không mới, nhưng có ý nghĩa thiệt, ngẫm ra mới càng hay. cám ơn nhiều.
hihihi, vì là hàng nhặt nên hỏi cắc cớ vậy thôi. Chúc anh vui.
Đó là mới "iêu" thôi, chứ sống chung 5, 10, 20 năm thì chắc 0 còn trắng đen rõ rệt mà chỉ 1 màu xám ngắt cho mà coi:))) ehehehhe
Post a Comment