Wednesday, October 3, 2007

sân ga/đời người

Ngoại có bốn người con trai, đặt tên là Lưu, Lạc, Long, Đong. Tên thường gắn liền với đời người, chắc vậy nên các cậu lang bạt kỳ hồ, mỗi người mỗi nẻo. Tôi lớn lên chỉ biết các cậu qua lời kể của mẹ. Chuyện gì cũng xoay quanh với cậu Đong vì cậu nhỏ nhất mà lại phá phách nhất nhà. Mấy năm trước, cậu tạt về nhà dẫn theo một người đàn bà có cặp mắt sắc lẻm, thắp nhang cho ngoại rồi lại đi biền biệt. Năm ngoái, mẹ nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi về, bảo bệnh ung thư của cậu đã tới hồi cuối, nên đem về nhà cho gần gũi với con cháu được ngày nào hay ngày nấy. Mẹ đem cậu về, suốt ngày cậu nằm lịm trên giường, lúc mê lúc tỉnh. Mẹ chờ cậu tỉnh mới hỏi ra ngọn ngành. Thì ra người đàn bà đó khi biết cậu khó qua khỏi căn bệnh hiểm nghèo, một hôm đã gom tóm hết đồ đạc và tiền bạc dành dụm bao năm, dắt thằng Dân với Phát đi mất biệt. Tháng sau đó, cậu trăn trối với mẹ, “Em ra sân ga…” bao nhiêu đó thôi rồi trút hơi thở cuối cùng,

Tôi được nhận vào làm ở công ty mới. Chiều chiều vẫn lái xe ngang qua sân ga. Cái sân ga này gắn liền với những sinh tử biệt ly của gia đình tôi. Mỗi lúc đi ngang qua ga, nghe tiếng còi tàu ngân dài, buồn nẩu ruột như nước mắt ngoại và mẹ nhỏ dài mỗi lần tiễn các cậu đi xa.

Người đàn bà đó xuất hiện vào một ngày đầu hạ. Thoạt đầu, tôi tưởng bà đứng đợi xe hay đi đón ai đó. Mặc cho cái nóng như thiêu đốt của những ngày hè và những cơn mưa phùn mùa thu, bà vẫn đứng đấy, như một pho tượng. Như đã thành thói quen, mỗi lần đi ngang sân ga, tôi đều dõi mắt tìm bà. Chiều nay, rời công ty, cơn mưa lại ập đến. Tôi bỗng nhớ đến người đàn bà ở sân ga, nên vội vã chạy ra bến đợi, tôi cho xe vào lề, gọi với, “Bà ơi, bà lên xe, con chở bà vào nhà ga bên kia tránh mưa nhé!” Người đàn bà quay lại, gương mặt tiều tụy, duy chỉ có cặp mắt là sắt lẻm. Tôi rùng mình. Đạp ga cho xe chạy thẳng. Người bần thần, tôi cầm điện thoại lên, lại đặt xuống, rồi cuối cùng bấm số gọi cho mẹ. Chở mẹ ra đến sân ga thì mưa cũng vừa dứt hạt. Mẹ lẳng lặng leo xuống xe đi về phía người đàn bà. Từ xa, tôi thấy mẹ lôi trong giỏ ra chiếc nón đen của cậu Đong đưa cho bà ấy. Bà chụp lấy cái nón, nhìn trân trối, rồi ngồi thụp xuống giữa sân ga, lặng lẽ khóc.

6 comments:

K.C.Q said...

Đọc xong nỗi da gà zen ơi, lại bần thần trong người

Anonymous said...

Same here Ti'm
mich

zen said...

Sorry, mới sáng sớm mà "đuổi" hai bạn chạy rồi! Chuyện viết lách, zen lấy một nửa là sự thật và sự thật đôi khi đau lòng lắm. Have a nice day nghen!

K.C.Q said...

Đó là đau chung với zen chứ 0 phải "bị" đuổi đâu, vẫn chạy lui chạy tới blog của zen canh bài đọc đó mà:))))

Anh Phước said...

Đọc xong cứ thấy hụt hẫng, tưng tức ở ngực vậy!

zen said...

Cám ơn anh, viết xong zen cũng thấy tức ở ngực. :-(