Wednesday, November 14, 2007

chiều nay con không về!

tiếng chuông chợt sững buồn

lời kinh cầu nghẹn tắt

thiên thần buồn gục mặt

chiều nay con không về

.....


ngõ hồn mẹ tái tê

đi về căn gác nhỏ

con nỡ lòng giủ bỏ

giấc mơ chớm ươm mầm


trả lại tháng cùng năm

về trong lòng đất lạnh

để mẹ, em hiu quạnh

bên mộ con, cỏ xanh


lá non đã lìa cành

ngày thôi không còn nắng ?

bốn bề sao thanh vắng

khắc khoải khi đêm về


sao không là cơn mê

ùa về rồi chợt tắt

giữa hai bờ hư-thực

con đi mãi không về!

(Daniel Winter Phạm,1/13/86 - 27/10/07)

3 comments:

anh phước said...

thật xúc động biết bao!

K.C.Q said...

Bài thơ buồn nhưng hay quá. Đọc mà chạnh lòng cái cảnh "lá xanh rụng xuống lá vàng còn trên cây". (Hồi đi đám đứa bạn thấy vợ him khóc và quỳ sụp bên mộ chồng, nhưng người mẹ (và cha) thì tỉnh ghê đó, bà chạy tới chạy lui lo cho mọi việc chu tòan mà trong lòng bà rỉ máu!, nhìn ánh mắt tha thiết của bà nói lên tất cả)

zen said...

Cám ơn anh Phước và Tím, cuộc chia ly nào mà không đầy nước mắt, nhất là khi lá xanh lìa cành?