Tuesday, November 27, 2007

em đi được, cứ đi.

Ừ, em đi, em cứ đi. Họ nói, dĩ nhiên họ nói. Mà xá gì lời họ nói khi em đã quyết định xách giỏ ra đi? Ta biết rồi sẽ có ngày này, khi thấy em ngồi lặng lẽ khóc trong lúc hắn cúi đầu xì xụp húp tô mì nấu vội. Em có quyền lựa chọn, hẳn em thừa biết điều đó. Em đẹp. Em chọn hắn. Em sung sướng khi có kẻ lẽo đẽo theo em, nói những lời vô duyên mà em cho là lời chân thật. Em chọn hắn. Em thấy mình hãnh diện vì đã đưa tay cứu vớt được một linh hồn đang thối rữa vì cái thói ích kỷ đến đau lòng.
Ngày đầu tiên khi em xách giỏ theo hắn về, ta ngồi bên góc nhà lặng lẽ nhìn em líu ríu đeo bám theo lưng hắn. Ta chừng như đong đếm được chiều dài của cái vẻ líu ríu đó. Ta, cũng đã một thời như em, nhưng chừng cay đắng hơn nhiều, đặt được một chân vô ngưỡng cửa nhà họ, đăng đẳng đến dặm phần. Họ nói chứ em. Em mĩ miều. Em xá gì lời họ nói. Ngày chưa có em, hắn vẫn hay giữ cái vẻ ngoài phớt tỉnh, ngầu đời giả tạo mà trong góc nhà, ta vẫn lặng lẽ chứng kiến. Hắn làm vậy, chẳng qua là để che dấu đi cái sự thiếu tự tin và keo kiệt, ngay cả lời nói, của mình thôi em ạ. Hắn không dám cười, sợ người đời biết hắn vui. Hắn không dám nói, sợ người đời đọc hiểu được tâm tư của hắn. Vậy mà từ lúc quen em, có một hai lúc nào đó, ta thấy hắn cười, lúc nói về em.
Phải nói là em đẹp não nùng, mắt to, mũi thanh tao, người điệu đàng rồng rắn. Em sáng rỡ cả góc nhà. Ta mừng lắm thay. Từ nay ta đã có người bầu bạn, ít ra ta cho em cũng là kẻ đồng cảnh đồng thuyền với ta. Sáng sáng, em sẽ cùng ta lui cui nấu trà, dâng lên hai cụ. Em nề hà gì, để ta chỉ bảo. Ngày một, ngày hai. Hắn cau có kéo tuột em lên lầu. Nào có thấy được mặt em từ đó. Họ thở dài, họ nói. Em trở thành ta của ngày cũ, dù ta không đẹp, không xênh xang, không cao ráo như em. Em như cái bóng, lặng lẽ đi, lặng lẽ về. Hắn hay lục bục trong miệng những chuyện cho đi, lấy lại. Em có đồng tình không mà nén tiếng thở dài. Em cô đơn, lạc lõng ngay giữa ngôi nhà tấp nập người ra, kẻ vào, xôn xao nói cười.
Rồi em đi. Em đi được, cứ đi. Trên gương mặt lạnh lùng của hắn, không thấy biểu lộ điều gì cả. Sáng nay nhìn em ôm cái sinh linh bé nhỏ của mình, dập cửa đi ra, ta không khỏi chạnh lòng. Ta lui cui rót trà mời hai cụ, rồi lặng lẽ lui về góc nhà. Hắn áo quần phong phanh, mặt lạnh lùng như bao giờ vẫn vậy, đứng sau cửa kính, nhìn em đi. Rồi hắn quay sang, nhìn chằm chặp vào ta, vô cảm. Ta, chiếc bình trà cũ đã theo hai cụ đi đến nửa vòng trái đất, ngạo nghễ nhìn cái mớ rối tung, rối nùi đang dằn xé trong lòng hắn. Như đọc thấu được những gì diễn ra trong đầu ta, hắn quạt tay. Ta chơi vơi. Chơi vơi. Rồi rớt xuống cái sàn gạch bóng lộn, vỡ tan tành.
Em chọn hắn và rồi em ra đi. Ta vẫn phục em ở cái chỗ em có thừa can đảm để rũ bỏ cái xoạt rồi đi.
Ừ, em đi được, cứ đi.

6 comments:

anh phước said...

zen viết thế này làm mình đang... chơi vơi! :-)

zen said...

Cảm ơn anh, zen chỉ cám cảnh cái sự nặng nề của một người bỏ đi thôi.

K.C.Q said...

Có khi ra đi mà là điều hay đó chứ luẫn quẫn trong vòng dây mối dợ chỉ tìm tới ngỏ cụt mà thôi...

zen said...

Ừ, biết vậy, nhưng mà dứt áo ra đi được hay không mới hay chớ!

CapriR said...

Hi`, nhie^`u khi mi`nh kho^ng pha?i la` nguo+`i trong cuo^.c ne^n mi`nh no'i thi` de^~. Ma` no'i gi` thi` no'i, co' can dda?m dde^? du+'t la` ngon la`nh ro^`i.

zen said...

Dạ, em cũng thấy người ta ngon lành hơn mình cái chổ đó!