Thursday, March 20, 2008

ngày giao mùa

Hôm nay ngày đầu xuân, em tống biệt những ngày mưa rả rích, ngoài hiên và cả trong lòng. Em ra biển. Đứng yên để sóng liếm chân mình. Mỗi lần sóng dập vào rồi cuốn ra xa, em như thấy người mình nhẹ bớt đi.

Dường như biển vẫn chưa làm quen được với ngày giao mùa nên có lúc vẫn gầm gừ, giận dỗi, lúc lại hiền hòa, phẳng lặng, khó đoán như tâm tình của em lúc mình ở bên nhau. Em thắc mắc sao người ta hay khen biển đẹp lúc về chiều. Chắc tại khi mặt trời lặn, mọi thứ đã rã rời, mệt mỏi sau một ngày dài, không còn rực rỡ, không hung hăng nữa nên trở nên phẳng lặng, bình yên.

Em đi ngược lên phố, chổ này, em đi hoài không biết chán. Cái cảm giác mình sở hữu về một nơi nào đó trong em, bừng dậy mỗi khi em đặt chân xuống cái góc phố vàng ánh điện này. Trong một thoáng, em mong mình không có một nơi để về, để em có thể ngồi mãi nơi đây, cảm giác được sự hiện diện của chính mình, rõ mồn một như khi em chìa tay ra trước mặt. Em chọn góc khuất trong quán cà phê để có thể quan sát được hết những gì xảy ra trong cái góc phố thân yêu của mình. Em ngồi gõ lộc cộc lên bàn phím nhưng mắt lại cứ liếc lên nhìn hai người đang ngồi trước mặt. Người đàn bà có đôi mắt đẹp mà buồn như mắt chị Ti. Hai người không nói gì với nhau, người đàn ông tựa lưng vào ghế, một tay choàng ra ngoài thành ghế, nhìn bâng quơ, thỉnh thoảng lại cầm lấy ly cà phê, hớp một hớp rồi lại dõi mắt ra đường. Người đàn bà ngồi thu mình về phía trước, hai tay xoay tròn chiếc ly trên bàn, mắt ngước lên nhìn thẳng vào người đàn ông. Em thắc mắc tại sao họ không nói với nhau lời nào. Có thiếu gì chuyện để nói anh nhỉ? Đại loại như:

-Ngày của anh thế nào?

-Cũng thường thôi, ngày nào chẳng vậy hả em. Còn em?

-Không có gì đáng nói.

Hay là:

-Sáng nay ông chủ gọi em vào văn phòng.

-Mọi chuyện ổn thỏa chứ em?

-Không gì, ổng muốn em đánh giá chất lượng công việc của đồng nghiệp.

-Tới kỳ lên lương?

-Không phải, giảm nhân lực.

Hay:

-Bữa nay có tới 14 lính Mỹ chết ở Iraq.

-Tội nghiệp!

Hay có lẽ là:

-Em muốn rời xa anh!

-Ừ, anh cũng đã mệt mỏi. Đợi hết tháng này rồi tính hả em?

Em thêu dệt ra không biết bao nhiêu chuyện để họ có thể nói với nhau nhưng cuối cùng đành chịu thua vì họ mặc nhiên không cần tới lời nói để kéo dài chầu cà phê nửa ngày. Tiếc anh nhỉ, ngày giao mùa đẹp thế này, hẳn em sẽ huyên thuyên không dứt lời nếu có người ngồi trước mặt. Cũng chưa hẳn là vậy, vì mỗi khi mình ngồi với nhau, anh hay nhắc em nói gì đi chứ? Ngoài những trao đổi cần thiết của cuộc sống hàng ngày, mình dường như quên bẳng đi những gì mình muốn nói với nhau. Hẳn cả hai đứa đều ngầm mong đối phương hiểu rằng những điều không thường được nói ra không có nghĩa là lòng mình đã thay đổi. Khi thời gian bước lên từng nấc thang của ngày tháng, em đâm sợ lây cả những điều mình nói với nhau như một thói quen, những điều nói ra vì cần hơn là muốn.

Ngày giao mùa, chợt thèm nghe anh nhắc, “em nói với anh đi, em nhớ anh!”

2 comments:

Ta said...

Đôi khi có lẽ ánh mắt nói nhiều hơn lời nói phải không chị? Em thấy có lẽ khi người đàn bà trong quán cà phê ngước nhìn người đàn ông, không biết bà ta đang nói gì với ổng nhỉ? Chắc cái đó chỉ có hai người họ mới hỉu thôi hén...
"Dường như biển vẫn chưa làm quen được với ngày giao mùa nên có lúc vẫn gầm gừ, giận dỗi, lúc lại hiền hòa, phẳng lặng," -- em thích biển. Nó đẹp.

zen said...

em Ta, đôi khi ngày vội vã, còn không kịp nhìn mặt nhau, huống gì là nhìn để hiểu hả em?
Chổ chị làm ra biển có 5 tới 7 phút. Thích lắm! Cuối tuần vui vẻ nghe!