Thursday, March 13, 2008

translation...

The situation seemed hopeless, but as the gate was being closed, An instinctively reached under the gate with his left hand and used his right to push the diminutive Dr. Tuyen under the gate. No more than eighteen inches separated the gate from the ground. There was no time to say good-bye or thank you. “Run,” An said as tears ran down his face. Tuyen was also crying and could say nothing except “I can never forget.”
(Perfect Spy, Larry Berman, p. 223)
Nhưng khi cổng đang từ từ khép lại, Phạm Xuân Ẩn theo bản năng chạy lại dùng tay trái chặn cổng rồi lấy tay phải đẩy mạnh Trần Kim Tuyến với dáng người bé nhỏ chui qua cổng. Khe hở lúc đó chỉ còn khoảng chưa đầy nửa mét. Không có thời gian cho hai người nói lời tạm biệt và cảm ơn. Phạm Xuân Ẩn nói: "Chạy". Cùng lúc đó, hai hàng nước mắt bỗng lăn xuống gò má ông. Trần Kim Tuyến cũng khóc và chẳng thể nói được điều gì ngoài câu: "Tôi sẽ không bao giờ quên".
(Bản dịch của Nguyễn Đại Phượng)

No comments: