Tối thứ bảy là màn đánh. Manny Pacquiao với David Diaz. So với mấy trận trước, phong độ của Pac-man có đà xuống dốc. Khi người ta lên đến đài danh vọng, ít nhiều cũng bị mất tập trung vì sự nổi tiếng của mình. Cũng phải phục Diaz vì sự kiên trì, bị đánh trúng mặt, sưng húp, máu tứa xuống mắt nhưng vẫn cố gắng được tới hiệp 9 là ngã đài. Cho tui làm trọng tài, tui xử cả hai cùng thắng luôn!
Màn đá là chủ nhật. Fernando Torres của Spain làm bàn ở phút 33. Ai cũng dành bắt Spain thắng nên còn tui lủi thủi bắt Germany, tại vì có ông HLV cute, cute.
Năm nay chả đi hội Đà Lạt. Ai lại tổ chức trong hội trường, đồng hương túm rụm trong bốn góc tường, làm sao hồi tưởng thông xanh, thác đổ đây?
Ba ngày rưỡi nữa tới long weekend!
2 comments:
Ơ, chị không nghĩ Zen mê ông huấn luyện viên vì cái dáng bảnh tỏn cuả ổng mà Zen mê vì ổng lâu lâu thò tay lên nách, quẹt xong bỏ lên mũi hít hà á :P
hahaha, chị này thiệt, chuyện khác người vậy mới mê. Mà công nhận cái kiểu tóc hợp với người chị há? Thấy cái tướng lão đứng bí xị, xương thì thôi! :-)
Post a Comment