Tuesday, October 21, 2008

chuyện dài lẩn thẩn

Lần thứ một ngàn lẽ một, tôi tự dằn vặt, tra vấn mình... Chỉ một câu hỏi đó thôi mà nó cứ lẩn quẩn trong đầu tôi cả ngày. Hết ngày này sang ngày khác. Vô hình chung, nó đã trở thành cái bệnh mà tôi không tài nào bỏ được.
Tôi tập cho mình thói quen quay đầu nhìn lại mỗi lúc lái xe đi đến cuối đường. Một động tác mà tôi cho là khi bỏ mọi lo lắng lại phía sau, tôi sẽ bắt đầu ngày của mình thanh thản, không vướng bận điều gì.
Vậy nhưng có những ngày, tôi quên mất thói quen quay đầu nhìn lại lúc đi đến cuối đường. Và tôi lại tự hỏi. Rồi tự chất vấn mình. Có lúc dằn lòng không được, tôi phải quành xe trở về để lập lại thao tác mà tôi đã quên làm ban sáng để tránh được cảm giác bất an trong người. Dẫu biết rằng, một ngàn lẽ một lần, câu hỏi dằn vặt đó chỉ có một câu trả lời duy nhất: không có gì đáng để làm ầm ĩ.
Đáng trách hơn. Tự hỏi mình chưa đủ, tôi còn làm phiền lụy đến cả những người thân của mình. Những lúc tinh thần thật sự hoang mang, tôi gọi điện thoại nhờ người thân của tôi đi đến cuối đường và ngoảnh đầu nhìn lại chỉ để nói với tôi một câu: không có gì đáng để làm ầm ĩ.
Suy ra đủ điều, tôi thấy mình không tự tin vào chính mình để hôm nay là lần thứ một ngàn lẽ một, tôi ngồi đây, tự chất vấn mình với câu hỏi muôn thưở: Đã đóng cửa garage chưa???

12 comments:

ÔngGià said...

Sao giống tui dử vậy trời, tôi đã từng để cửa garage mở từ sáng đến tối về giật mình....nhưng mây quá không mất gì hết.

TL

PS: Nhà em sơn màu này đẹp đó!

zen said...

Bệnh lãng trí của bạn già là do... già mà ra. Còn tui thì ham nói chuyện hay la hét với con mà ra. Không so sánh được, không được.
Mà lo gì, có Romeo giữ nhà mà lo gì!

Gửi đồ cho tui chưa? Hử? Hử? Hử?

TrucMi said...

:) Kie^'m ra ddu+o+.c ngu+o+`i cu`ng chung bi.nh. Be^n na`y cu~ng va^.y nhie^`u khi go.i cho^`ng cha.y ve^` coi va` dde^? ro^`i cho^`ng ca(`n nha(`n la` ddo'ng cu+?a ro^`i sao la.i khg nho+'...hay la` quay la.i ho?i con ...Mommy ddo'ng cu+?a garage chu+a va` cha^'t va^'n con be' la` co' cha('c khg khi ma` ca? me. no' cu~ng khg cha('c :)

bòn said...

ha ha funny!

kiki said...

OX chị bị bịnh này mãn tính!

Happy Little Baby said...

Tui bị đồng bệnh với bà, cũng hay ngoái đầu lại hoặc quay xe lại để coi cửa garage đóng chưa.

zen said...

Trúc, hahaha, zen nhờ ba chồng, nhờ em chồng, nhờ má chồng, nhờ em chớ chưa dám nhờ chồng, sợ nghe càm ràm nhức óc. Còn hỏi con hả, tốt hơn hết là chạy về coi thử. Hai đứa học hành sao rồi?

zen said...

chị kiki, em cũng đâu đó rồi! ;-)

zen said...

bòn, hihihi, thanks bòn for the radio link, make my day! :-)

zen said...

O. tui có lúc khùng tới độ đi tới nửa đường trên freeway cũng phải quành xe về coi thử. Mà lần nào cũng vậy, cửa đóng rồi mà trong đầu không chắc. Bệnh!

amyha said...

trời ơi, em thì quên môn sợ là chưa tắt bếp. Tại vì có 1 lần quên rồi, may mà không sao, cạch tới già!! Nên thà là đi nửa đường rồi mà ráng quành về kiểm tra (i.e. đi làm trễ) còn hơn là phập phồng cả ngày. Đó là em chưa có con cái gì đó. Có rồi chắc không biết sao luôn. hic.

zen said...

Trà mà nói nữa thì chị moi ra đủ thứ cái tưởng quên buổi sáng nè. Sáng sáng chị ít khi nấu gì nên không lo cái bếp, còn chuyện quên: đôi lúc thì cái bàn ủi, lúc thì cái lò nướng, lúc thì tắt đèn phòng tắm, lúc quên đóng cửa ngoài....
hehehe