Friday, May 1, 2009

lẩn quẩn cho ngày cuối tuần

Hôm qua giỗ Mệ. Mẹ làm mâm cơm, ba mua cá chiên, thịt heo về luộc. Không biết Mệ thích món nào. Khẩu vị của Mệ- người mang tiếng biết Mệ nhiều nhất, là ba chắc cũng không rành lắm. Mệ "đi" khi ba tròn ba ngày tuổi.
Giọng ba bể khi nghe tiếng O bên kia đầu dây. Chắc O lại lẩn quẩn với mấy mươi năm về trước. Đóng khung lại hình ảnh của ba lúc còn râu dài, má hóp. Của mẹ lúc tóc mượt, mắt tròn. Của bốn anh em bìu ríu, lăng xăng bên O lúc O về. Chả nhớ gì về những cuộc thăm lần lượt của cả nhà năm rồi. Âu cũng tốt. Người ta chả ước được như O, đóng khung lại ký ức tới một khoảng thời gian nào đó, rồi quên đi tất cả.
Ngày cuối tháng tư đen. Lại nhằm dịp tề tựu, ba tự nhiên vô đề về chuyện "lên bưng", về họ hàng "lưỡng đạo". Bên nào cũng vậy, uy nghi lẫm liệt ngang nhau trong hồi ức. Ba mươi bốn năm còn gì...
Ba nói con Ba giống bà Ba Yến, giống O Hà. Không hình dung bà Ba Yến ra sao nhưng O Hà thì cự nự nhất định không giống. Nhiều ups and down, nhiều toan tính, nhiều masks quá, không muốn giống. Dữ chắc có nhưng không muốn giống.
Hôm nay, auditors đã rút quân, nhưng vẫn còn sót lại những requests chưa làm xong. Coi như trách nhiệm và lời hứa đã hoàn thành. Sau hơn cả tháng vật vã, ráng lấy lại cân bằng và bình tĩnh, không bỏ thêm một tiếng overtime nào. Lý do cũng đơn giản, là vì tính ra cũng không ở lại lâu. Chỉ xin hỏi dùng những giờ làm thêm cho ngày về sớm với con. Lỗ hay lời? Không quan tâm cho lắm. Mong từ tuần sau phone sẽ không rung chập chùng mỗi ba phút nữa, sẽ không phải đóng lại programs để trả lời câu hỏi nữa? Thấy nó ngồi lập bập giải thích công việc, xém thấy tội. Nó cũng là mình một thời. Dưới một mức độ nào đó, không thể nào so sánh được hai con người, điểm giống nhau có thể, nhưng mục đích và suy nghĩ là điều khác nhau.
Ngồi tính lại những ngày cuối tuần tới, ít nhất trong tháng năm, đã dày đặc rồi. Hy vọng thời tiết sẽ hưởng ứng với những dự định vui vẻ. Ít tốn tiền nhưng vẫn vui! Vậy là nhất rồi.
Những giờ của buổi sáng, yên tĩnh trở lại sau tiếng xe lùng bùng của hàng xóm đi làm sớm. Yên tĩnh hoàn toàn. Một tiếng đồng hồ cho hai chương sách rồi quàng chân bước xuống giường không quên dặn mình, i could care less. Hôm qua lái xe về trong lòng lại thấy bực vì cái hành động tự phát và có phần ích kỷ của người ta. Nói cho cùng thì cũng là tự do cá nhân, chả lẽ mình lại lên tiếng. Có lẽ những lúc khác, sẽ vẽ ra không biết bao nhiêu là tình huống, tuy không nhiều nhưng đủ làm lòng lo quắn. Lạ lùng, hôm nay không nghĩ và không muốn lo nữa. Rốt cuộc thì mình đã làm những gì mình có thể để cứu vãn tình thế. Mình còn làm gì được hơn nữa, tại sao lại cứ phải ngồi cắn rắn cái sự đã rồi.
Lại nghĩ về những gì sơ B. viết. Ít ra thì trên đời này cũng còn có những người làm việc không nghĩ tới sẽ nhận được gì sau hết. Cái này hoàn toàn không liên quan tới việc làm những chuyện theo quán tính.
Tự nhiên lại muốn ràm ràm nên viết lung tung. Thấy riêng tư và khó hiểu. Chung qui lại cái gì của mình vẫn là của mình- riêng tư...

No comments: