Như đã nói, ba "đặt hàng" muốn kỷ niệm mười lăm năm lưu lạc xứ người ở nơi hoang dã nên khăn gói đi. Nói là hoang dã cũng không đúng vì hồ Dixon ở gần phố lắm. Đứng trên khu trại cao nhất cũng có thể nhìn về phố, thấy được hàng quán, đèn đóm sáng trưng. Nói chung kỳ nghỉ này, mỗi người một tâm trạng nhưng cuối cùng cả nhà đều rất hoan hỉ và có được mấy ngày vui vẻ, thoải mái.
Chiều thứ năm đi làm về sớm, lục đục bới xách, chồng chất lên nghẹt hai cái xe, lên tới nơi cũng đã 7 giờ chiều. Mùa hè được lợi nên trời vẫn còn nắng nóng. Nổi lửa, dựng trại xong cũng đã lờ mờ tối. Khu trại cậu Đào đặt ở trên lưng đồi, nhìn xuống hồ phía dưới, đẹp và mát mẻ. Có điều restroom thì phải đi hơi xa. Đi bộ xuống cũng không sao, đạp xe thì mau hơn chút đỉnh. Có điều lũ nhỏ cứ chờ đến phút 99 rồi mới hô hào muốn đi này đi kia. Xin lỗi rừng rú, tiện đâu mần đó nên khu đất quanh trại lúc nào cũng loang lổ chổ. :-)
Dì Út đang kể chuyện Tây Du Ký. Ngoài giờ đi lang thang từ trại này tới trại kia, đi xe đạp, scooter, mấy đứa cứ đeo bám dì Út với cậu Đào đòi kể chuyện. Ảnh hưởng June Gloom nên buổi sáng ra, trời mờ câm vậy, mặt trời cứ lấp ló nhưng đã nóng khủng. Ăn uống xong là kéo nhau xuống hồ câu cá.
Thôi là thôi, một ngày vui có đủ cả hỉ nộ ái ố. Cậu Hai thuê một chiếc tàu, thay phiên nhau lái vòng hồ cả ngày. Đi xe đạp, scooter, mệt rồi lại đi câu cá, chán thì thảy cần đi tàu. ...
4 comments:
Cả nhà đi chơi vui quá hen. Ông bà ngoại nhìn còn phong độ quá xá. Đáng mừng!
Wow, ca nha di choi vui wa ta.
L.
L. nhà you cũng đi chơi vui mà.
Chị Cap, dạ,bên ni trời nắng đẹp nên đụng cái là muốn xách giỏ đi. Con cháu vui một, ông bà vui mười đó.
Post a Comment