Friday, October 9, 2009

bộ tách trà

Có một hôm, cô quét dọn thò đầu vào văn phòng mình hỏi, ‘Bộ tách uống trà kia có phải của cô không?’ Ngỡ ngàng một chút mình lắc đầu nói, ‘Ơ, không! Bộ này tôi lấy từ dưới phòng ăn. Có ai đó để bảng cho không nên tôi lấy về văn phòng uống trà sáng.’ Cô ấy lại bảo, ‘Tôi lấy lại bộ tách được không? Bộ tách này tôi mang từ nhà vào để dùng.’
Đến lúc này thì mặt mũi mình đã đỏ ửng, chỉ muốn sập cửa bảo cô đi giùm cho tôi nhờ. Mình cố bình tĩnh giải thích rõ ràng với cô rằng nguyên một tủ ly tách dưới nhà dưới, vì công ty phát động phong trào ‘thế giới xanh’ nên ai có tách, ly không dùng có thể đem vào công ty để người khác dùng. Cô ấy lại vận dụng hết sức và ngôn ngữ khăng khăng khẳng định bộ tách là của cô ấy. Mình đành xua tay bảo thôi cô cầm bộ tách rồi đi giùm tôi đi.
Thú thật là mình cũng hậm hực trong người lắm vì có cảm giác như mình là kẻ cắp. Kể cho vài người nghe, vài ngày lại tan đi nỗi hậm hực.
Cho đến hôm qua…
Nghe mẹ kể cô ấy lại lôi mẹ vào phòng dọn dẹp kể lể nội tình về bộ tách trà. Cô nói cô rất áy náy về chuyện đòi lại bộ tách vì đó là vật kỷ niệm của bạn trai cô ấy đem từ Anh qua tặng. Nghe tới đây mình đã có chút hối hận và cái cảm giác lấy đi đồ quý giá của người khác làm mình nghĩ ngợi nhiều lắm.
Đêm qua, mình nằm ráp lại các mẫu thắc mắc lại với nhau. Nghĩ ra lúc mình lấy bộ tách từ phòng ăn lên, có chụp hình cái bánh biscotti vụng về của mình. Cô ấy bắt đầu làm ở công ty chỉ mới gần đây thôi.
Sáng nay, bạn L giúp tìm cho mình ‘đầu mối’ quan trọng là cái email gởi ra báo sẽ sa thải người lao công làm trước cô ấy và sẽ mướn người khác. Người khác này vào làm được vài tuần rồi mới tới cô ấy. Tính ra ngày mình chụp hình làm bánh biscotti là tháng Tư, cô ấy bắt đầu làm ít nhất cũng là tháng Chín.
Thật tình là mình không thể hiểu nỗi làm sao lại ra cớ sự này.

4 comments:

Huong said...

hay la co bo tach cua co ay nhin giong nhu vay???

kiki said...

chắc gặp phải ả ngớ ngẩn dzồi, hơi đâu mà thắc mắc cho nhọc công xế? một là cho phứt ả, 2 là tỉnh bơ bảo phông phải của ả thế là xong.

quyên said...

Hương, Q cũng nghĩ vậy vì vô phòng người ta khẳng định đồ của mình- mà không biết có phải của mình không nữa?
_\:-)

quyên said...

Ngớ ngẩn thật đấy chị ạ, đã đưa phứt đi rồi nhưng lại lèo nhèo lôi mẹ em vào chuyện. Không thích chổ đó thôi!