Wednesday, October 14, 2009

rộn

Nằm mơ thấy mình gọi vô xin nghỉ. Nằm mơ thôi cũng nghe MD quát tháo ầm ỉ trong điện thoại đồ vô trách nhiệm, còn mớ báo cáo thứ sáu phải nộp thì sao bây giờ? Tuần sau làm sao mà làm cho kịp cho kỳ họp hội đồng kỳ tới?
Toát mồ hôi hột chớ. Giật mình dậy mà tim còn đập rầm rầm. Mà biết thực tế chả khi nào thấy MD giận dữ vậy. Giận lắm mắt đỏ lên run giọng, lấy kính xuống lau vài lần rồi hết.
Tính ra thì đã luộc đi luộc lại cái chước này trong đầu bao nhiêu năm nay rồi. Sáng nào, nhất là những hôm lạnh vẫn muốn nằm ườn ra gọi vào xin nghỉ. Trở qua trở lại nghĩ đằng nào cũng phải dậy chải răng cào tóc đưa con đi học, thôi thì đi thẳng vô công ty cho rồi. Bao nhiêu năm rồi?
Toan tính mà lại trống rỗng là vậy!
Chiều nay con đi học về thò đầu vô cửa nói con ra sân sau đá banh đó nha. Đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Mọi hôm có thẻ xanh, đi vô cửa trước là thảy cặp đội nón dắt xe đạp ra đường.
Đang ăn cơm lại chảy nước mắt. Lần sau mẹ có đi đâu, chắc chỉ lẳng lặng xách gói đi thôi. Tra tấn tinh thần kiểu này, cả mẹ con đều chịu không nổi.
Toan tính nhiều, mà vẫn trống rỗng là vậy.

1 comment:

Anonymous said...

làm nhiều quá coi chừng bị điên đó hihihihihihi, good luck

L.