Monday, October 19, 2009

xa nhà

Tới khi M đẩy tay chỉ ra cửa sổ biểu nhìn kìa, phố xá thênh thang quá. Mới rùng mình chạnh lòng. Đã thấy xa hơi ấm nhà mình nhiều hung rồi đó.
Ba đã khẳng định ngay từ đầu sẽ không có chuyện cho hai đứa đưa mẹ ra phi trường. Phần con chẳng đặng. Phần ba, ba chẳng thể nào làm anh hùng nếu con cứ ôm chân mẹ mà nhòe nhoẹt. Gởi qua ngoại hết.
Trưa mẹ ngồi cột dây giày, Nì ôm đống thẻ Pokemon đi thẳng ra cửa, mắt ngó lên trời mà nói mẹ đi bình an. Ba thấy Nì đứng sau cây quít chùi nước mắt. Ùa xuống nhà ngoại rồi chả đứa nào nhớ tới chuyện mẹ phải đi công tác xa nhà nữa.
Lần đầu tiên mẹ rời con xa mà lâu tới vậy.
Máy bay trễ. Tới nơi, đón shuttle về tới khách sạn cũng đã mười giờ tối. Gọi về nghe tiếng con giỡn cười như giặc trong máy cũng thấy an lòng.
Bạn M dẫn ra đón tàu xuống phố Tàu ăn cơm niêu Hồng Kông. Trong lúc họ hủ leng hủ láng không hiểu gì hết, nhớ nhà nhớ con muốn hụt hơi.
Lúc về trên đường dốc nhớ cái câu này "Giang hồ ta giang hồ vặt/ Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà." Là vận cho người đi nhiều nhiều kia. Mình mấy thưở mới xách giỏ ra khỏi nhà. Vả lại, đàn bà, nói tới 'giang hồ' nghe... 'giang hồ' quá.
Đêm đầu trôi qua như thế này:

2 comments:

Bạn già said...

Đi chơi đả quá ta, có qua biên giới chơi không em?

quyên said...

Được đi chơi mới nói, không vui gì hết.