Showing posts with label đi- seatle. Show all posts
Showing posts with label đi- seatle. Show all posts

Friday, October 23, 2009

dư âm seattle

Mùa này lá đang chuyển mùa, khóm vàng, khóm xanh, khóm đỏ, cứ lấp ló trong sương mù với mưa. Ngắm mỏi mòn.
Bến cảng
Khi ra cảng, chộp được này nè. Nhưng mà nó không lãng mạn như mình tưởng tượng đâu. Thằng ku này cứ day con nhỏ đó ra rồi duỗi chân ra đá vào người con nhỏ. Kiểu vừa đấm vừa xoa. Chả hiểu bọn trẻ bây giờ.

Tuesday, October 20, 2009

vẫn còn xa


Nghe CC bên OSR kể gọi điện về chỉ dám nói chuyện với chồng, mà phải gọi lén sợ con nghe được lại khóc và giận. Thấy mình còn đỡ hơn nhiều. Mỗi lần gọi điện về đều nghe con líu lo khoe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đó là cô nhỏ thôi. Anh Nì cứ, 'con nhớ mẹ wá..á..á' rồi 'con thương mẹ, mãi mãi' hỏi gì trả lời đó thôi.
Thật tình là mẹ không lo nhiều vì có Nội, Ngoại lo cơm nước. Quần áo thì trước khi đi mẹ đã soạn sẵn để thành chồng. Trái cây và snacks cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Đồ ăn sáng cũng sẵn trong tủ lạnh. Chỉ khi đi thấy Nì ho sốt nên không đành lòng.
Hôm qua sau buổi gặp mặt là theo luôn ba lớp liên tục. Cũng may là khách sạn nằm ngay bên kia đường nên chiều tan họp là chạy về phòng thay giày đi xuống phố để ngắm cảnh trước khi mặt trời lặn.
Tối về ngang phố. Lạnh mà đói. Tưởng tượng tới nồi thịt kho trứng với gà kho gừng mẹ tả tối qua. Mấy thứ này mà và với cơm nóng, ghém thêm củ cải ướp kiểu Đại hàn. Nước miếng cứ rã riệu mà trào ra.
Vòng lên vòng xuống hoài mà không biết nên ăn gì. Thấy cái quán phở bên kia đường, mừng quá ghé vô. Ăn gần hết tô phở là nghe bột ngọt chạy rần rần.
Gọi về nhà đọc hai trang Totto-chan cho hai đứa rồi hun hít thổi qua thổi lại một hồi mới an tâm đi ngủ.
Tối qua lẽ ra phải ngủ ngon vì thiếu ngủ đã mấy ngày cộng với đi bộ cả buổi chiều, mới vô giấc một nghe M bên giường bên kia hỏi, 'ai đó? mày là ai' sợ quá vậy là chong mắt nằm đếm cừu. Sáng ra hỏi thì cô nàng không nhớ gì, chắc là nằm mớ.
Hôm nay người ta cho nghỉ trưa lâu nên hai đứa đi bộ xuống Pike Market. Đi lòng vòng mua thứ này thứ kia đến khi quay về thì đã trể lớp đầu trưa.
Chiều nay lại vòng xuống bến cảng. Ba kể con đi tập banh về, tắm rửa qua ngoại ăn cơm xong trên đường về đã ngủ vùi. Cô nhỏ cũng buồn nên không chờ mẹ gọi về đọc sách cũng đi ngủ luôn. Hy vọng con đỡ bệnh để cuối tuần lại rồng rắn chở nhau đi.
Hồi trưa ăn cải làng xào tỏi với đậu khuôn chiên muối ớt trong tiệm Tàu. 10:30 tối rồi vẫn chưa thấy đói. M có hẹn xuống phố với bạn. Mong Seattle có cơ hội giữ chân M.
Hai đêm nữa thôi!

Monday, October 19, 2009

xa nhà

Tới khi M đẩy tay chỉ ra cửa sổ biểu nhìn kìa, phố xá thênh thang quá. Mới rùng mình chạnh lòng. Đã thấy xa hơi ấm nhà mình nhiều hung rồi đó.
Ba đã khẳng định ngay từ đầu sẽ không có chuyện cho hai đứa đưa mẹ ra phi trường. Phần con chẳng đặng. Phần ba, ba chẳng thể nào làm anh hùng nếu con cứ ôm chân mẹ mà nhòe nhoẹt. Gởi qua ngoại hết.
Trưa mẹ ngồi cột dây giày, Nì ôm đống thẻ Pokemon đi thẳng ra cửa, mắt ngó lên trời mà nói mẹ đi bình an. Ba thấy Nì đứng sau cây quít chùi nước mắt. Ùa xuống nhà ngoại rồi chả đứa nào nhớ tới chuyện mẹ phải đi công tác xa nhà nữa.
Lần đầu tiên mẹ rời con xa mà lâu tới vậy.
Máy bay trễ. Tới nơi, đón shuttle về tới khách sạn cũng đã mười giờ tối. Gọi về nghe tiếng con giỡn cười như giặc trong máy cũng thấy an lòng.
Bạn M dẫn ra đón tàu xuống phố Tàu ăn cơm niêu Hồng Kông. Trong lúc họ hủ leng hủ láng không hiểu gì hết, nhớ nhà nhớ con muốn hụt hơi.
Lúc về trên đường dốc nhớ cái câu này "Giang hồ ta giang hồ vặt/ Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà." Là vận cho người đi nhiều nhiều kia. Mình mấy thưở mới xách giỏ ra khỏi nhà. Vả lại, đàn bà, nói tới 'giang hồ' nghe... 'giang hồ' quá.
Đêm đầu trôi qua như thế này: