Tuesday, November 17, 2009

cội rễ

Lần đầu chuyển chổ ở, chỉ mang cái vali băng qua đường là tới chổ ở mới- nhà chồng.
Hai tháng sau, xách bốn cái vali cộng với bộ giường cưới xuống cuối đường ở trọ.
Một năm sau đó, mướn cái xe loại nhỏ nhất nhét khín vô cũng chỉ hơn được nữa cái xe. Về nhà!
Non chín năm sau. Dẫn con an cư nhà khác.
Không ngờ dọn nhà lại có nhiều phen cay mi mắt đến vậy. Cũng đúng thôi, vì muôn sự bắt đầu từ ngôi nhà này. Gặp gỡ, quen biết, hỏi, cưới, sinh ly tử biệt nhiều phen, qua nhiều thế hệ. Bao phen xóa đi làm lại để rồi cuối cùng vẫn chép miệng bảo mình là kẻ may mắn nhất trong đời. Giơ hai tay ra đều có đủ hết. Đủ mọi thứ trong đời.
Dọn nhà nè! Có những thứ, đã quên mất một thời nó hiện hữu trong nhà, trong đời mình thế nào.
Như đôi giày nhung đỏ kiểu Tàu của con gái. Đôi giày con mang lúc tập đi, mòn lủng luôn cả ngón chân. Vứt đồ con đã bao nhiêu lần vẫn không nỡ vứt nó đi nên nhét vào góc tủ. Tính ra con mang đôi giày này, chập chững đi mà té bao nhiêu lần nhỉ? Mẹ xót lòng bao nhiêu lần?
Cái áo xanh nhỏ xíu của con trai ngày con mới ở bệnh viện về, bà ngoại hay mặc để tránh cái núm rún. Giờ đo lại nó chỉ nhỏ bằng bàn tay của mình xòe ra thôi. Áp cái áo vô mặt, nghe mùi cũ, mùi con, mùi sữa còn ngai ngái. Không biết là trí tưởng tượng của mẹ hay là thời gian cũng giống như mẹ, không nỡ lấy đi những gì đáng yêu ngày cũ?
Cái nắp của cái máy xay thịt đã trở màu thời gian vàng khè. Những năm đầu qua đây, ba mẹ nhặt nhạnh mua garage sale đem về. Giờ cái thân máy không biết nơi nào, chỉ còn cái nắp nằm lăn lóc trong góc tủ, với hoài không tới phải lấy cán chổi khèo ra.
Bộ đồ võ của Tư Đào nhét trên la phong. Hồi đó cất đi tự nhủ mai này con trai lớn, sẽ cho nó đi học võ, sẽ bận bộ đồ này. Vậy mà khi con đi học võ, lại quên béng đi mình đã để dành những thứ này cho con.
Nhét sâu dưới học đựng vớ là cái que thử xác định sự hiện hữu của con gái. Mớ tóc tơ của con trai nằm lộn trong đống thư từ, receipts.
Giờ đây nhà cửa mênh mông bề bộn những thùng là thùng. Thứ đem đi, thứ bỏ lại, thứ đem đi cho, thứ vứt rác. Xếp qua xếp lại, đong đo ví như mình đem ngày sống của mình ra xếp lại. Ngày cũ, ngày mới. Nhà cũ, nhà mới. Mình cũ, mình mới. Rốt cuộc chỉ là một thôi. Cái một này mình gọi là cội rễ.
Mình vươn ra từ cội rễ nên bà con, bạn bè cũ mới muốn tìm mình, cứ quành lại chốn cũ.
Cội rễ mình ở đó!

6 comments:

Huong said...

hic, doc bai nay cung thay ngam ngui do Q.
Q viet de thuong lam!

Mẹ Peapod said...

cảm động..

em hơi bị dư hormone, khóc nè.

khóc cái đoạn về đôi giầy của con gái tập đi và cái áo xanh của con trai ngày đầu ở bệnh viện về.

quyên said...

Cảm ơn H. hihihi, người ta dọn nhà bận muốn chết còn mình thì lo than mây khóc gió. H về chưa?

quyên said...

T. ơi, thiệt tình là bây giờ tụi nó lớn rồi, nhìn lại mấy cái đồ hồi nhỏ nó mặc. Thấy làm sao đâu.
Ráng đi em. Vài tháng là đỡ hà. Cười lên nha!

Huong said...

Via rui Q. Nho nay dung tu "than may khoc gio nghe giut minh ta oi.

:) Suong nhen. Don ra cho to dep hon chu gi.

Q oi viet cai gi lam thanh truyen di Q, Q viet de thuong lam.

quyên said...

Sao phải giựt mình?
Sướng gì hông biết, trời ơi, dọn dẹp qua lại muốn điên khùng.
Viết linh tinh vậy thôi á H. Khi nào có năng khiếu viết thành truyện, H vẽ bìa với minh họa nha! :)