Wednesday, June 9, 2010

đoản khúc từ giấc mơ b

Cánh tay tê dại. Tôi nói với người đàn bà đang gục mặt khóc trên vai tôi. Sóng biển đã tràn tới chân rồi. Về đi. Về đối diện với nỗi đau. Nói với kẻ vô tình những đau khổ uẩn ức trong lòng rồi xách gói mà đi. Sóng biển đã dồn tới chân rồi. Người đàn bà khóc nấc dựa hẳn vào cánh tay tôi tránh những làn sóng bạc đầu đang chực cuốn chúng tôi ra biển.
Sóng biển dội vào chân tôi, dữ dằn.
Tôi choàng tỉnh. Cánh tay gác quá đầu tê đến không nhấc lên nỗi. Nước mắt ướt cả vạt gối. Tôi cố hình dung lại khuôn mặt người đàn bà khóc trong giấc mơ. Tôi đã ngồi cạnh người đàn bà đó lâu lắm, lắng nghe lời những lời kể lể của bà. Nhưng tuyệt nhiên không nhận ra bà là ai, chỉ biết nỗi đau của bà dồn đập như những cơn sóng mùa biển động.
...và đoản khúc* viết từ giấc mơ- cho chị:
Anh bảo người ta thường mang theo những gì mình nghĩ trong đầu vào giấc ngủ. Đó là những ngày anh còn nhận ra tôi. Còn tỉnh táo để chiều chiều cùng tôi đón con về tắm rửa. Hai vợ chồng giành nhau gian bếp nhỏ, anh lần dở những trang sách dạy nấu ăn cũ mèm đọc chỉ dẫn cho tôi nghe, đôi lúc phụ tôi chẻ củ hành, băm miếng thịt. Khi nào cũng vậy, lúc đóng nắp nồi lại, anh hỏi em đã nêm vô đó một chút thương yêu chưa?
Tháng sau đó, anh bảo mình nên dựng cái am trước nhà như nhà mình vẫn có ở Việt nam. Ở đây, ai lại đi thờ cúng như vậy chớ, tôi dằn dỗi. Mắt anh long sọc lên. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy sợ hãi người đàn ông đã cùng tôi lên rừng xuống biển chịu mọi khó khăn khổ cực để gầy dựng cái gia đình nhỏ nhắn đầy ắp tiếng cười này.
Ngày kia tôi nhận được điện thoại ở trường con gái. Anh đến trường ôm từng đứa bạn học của con hôn rồi ôm con gái ngồi trong góc khóc ròng. Chở anh về với lời cảnh cáo của trường, lòng tôi rối bời. Hẳn đây là những biến chứng của lần đụng xe nhiều năm về trước. Anh cứ như người mộng du. Nhưng đôi lúc vẫn còn tỉnh táo để nhận ra đường về nhà. Và đủ tỉnh táo để viết thư gởi đây đó về những bất bình anh nhìn thấy.
Những gì tôi trải qua trong những ngày tháng sau này ở bên anh đều là những đau khổ thầm lặng. Tôi không nỡ nhìn người đã từng đầu gối tay ấp với mình chịu đựng những khuôn khổ khắc nghiệt. Và anh, chưa bao giờ anh tự nhận mình không tỉnh táo. Những đau khổ dằn vặt tôi có chắc không đau đớn bằng cảnh trông thấy con phải sợ sệt vì những cơn bộc phát điên rồ của anh. Những lúc nghe tiếng con thơ khóc nấc nghẹn ngào, tôi chỉ muốn buông xuôi hết tình nghĩa để đem con về một nơi an toàn.
Và rồi, tôi cũng dứt ra đi…
Tôi đi dọc dài trên biển, quá ghềnh đá khuất sau bãi, nhìn về chân trời xa kia. Nỗi đau tôi đã bỏ lại bên kia biển rồi. Hai hôm trước anh nhốt mẹ con tôi vào nhà rồi khóa cửa lại. Tôi dùng hết sức mình để kêu gào vào tống mình vào khung cửa đóng kín để tìm cách thoát thân. Còn chút độ lượng cuối cùng, anh mở cửa và tôi ôm con ào ra cửa, chạy vô định. Cánh tay trật khớp đã không còn cảm giác. Tê cứng như trái tim tôi lúc bấy giờ.
Gió thổi từng cơn thốc vào mặt. Biển động rồi!
Tôi sực nhớ đến người đàn bà khóc trong giấc mơ.
Sóng biển dội vào chân tôi, dữ dằn lắm.
*Từ 'khúc', người ta dùng cho thơ ca. 'Đoạn' hay dùng cho văn nhưng không thích 'đoạn ngắn', ai lại kêu 'đoản đoạn'. Thôi, với mình, 'đoạn' là 'khúc' vậy!

2 comments:

BeBo said...

Chỉ vì cánh tay gát quá đầu bị tê mà có được 1 giấc mơ lạ lùng quá hé Quyên???

quyên said...

Chị Th., em hay có những giấc mơ ngắn, khóc cười đau như mình có thiệt.