Minh! Cái tên này lâu quá bị chôn vùi mất tiêu, giống như tên Tâm của em vậy. Hồi đó không hiểu sao người ta cứ gọi Minh bằng tên này, tên thiệt thì bỏ ra thành tên lót, còn cố tình đọc trại ra thành thử nghe như đem tên ‘cha già dân tộc’ mà kêu suốt ngày.
Hồi sau này, em hay ‘tố’ Minh hay đánh em lúc nhỏ. Mẹ thường ủa, à tại vì hồi đó em hay khóc rống không có nước mắt nhìn vô là biết ăn vạ nên mẹ qui em thuộc hàng vừa đánh vừa la làng. Hồi đó Minh cọc lắm, hay đá đít em. Mà em chúa ghét ai đá đít mình nên hay khóc hờ hờ. Cứ la làng nói Minh ỷ học võ rồi về ăn hiếp em. Anh Tí với anh Nhóc với nội thường binh em nên Minh hay bị nội la, có lần còn bị anh Tí đánh nữa. Em nhớ lần đó em đứng khóc vì thấy tội Minh. Ảnh dù sao cũng là vai anh nên Minh cãi, Minh đánh bị nội xách chổi rượt vòng cái sân đất nhỏ ngang hông nhà. Lần đầu tiên em thấy nội đánh ai đó. Em thấy hối hận nhưng vì chưa hả giận nên không về phe Minh thôi.
Thiệt ra em ghét mấy đứa con nít xóm hay ăn hiếp anh em mình, nhất là Minh. Vì là con trai nên Minh hay thích ra cổng chơi với tụi nó. Thì là đủ trò tạt bao thuốc, tạt đạn, đánh tổng, mà tụi nó lúc nào cũng bề hội đồng cho Minh thua sạch. Tụi nó gờm mẹ, gờm nội nhưng hay ăn hiếp anh em mình Minh hả?
Em nhớ lúc đó mỗi đêm nằm ngủ, mẹ lót miếng nylon bằng nhựa trong cho em nằm giữa, mẹ nằm một bên, Minh nằm một bên. Có một đêm em tè ra ướt luôn mẹ với Minh nên giữa đêm khuya lạnh ngắt, mẹ với Minh đem em ra chổ cái phi nước trước nhà, bỏ em vô cái thau nhựa màu đà rồi lấy nước dội. Chắc lạnh hoảng quá nên em mới nhớ rõ tới giờ. Em cũng chừng bốn hay năm tuổi chớ mấy. Tại vì ba về lúc em sáu tuổi mà. Nghĩ lại nếu tè thì chắc mẹ lấy áo quần cũ hay khăn lông cũ lót vô rồi nằm tiếp, là ‘ghê gớm’ hơn nên mới bị bưng ra ngoài trời chớ Minh hả?
Minh lúc nào cũng làm em ganh ghét. Tại ba về em không được mẹ ôm ấp nữa. Ba mẹ lúc nào cũng coi Minh như người lớn. Làm gì cũng hỏi ý kiến Minh. Em cứ lẹt đẹt bị ba la hoài, đánh hoài. Càng ganh với Minh thì càng bị đòn nhiều tại cứ cấu xé cãi lộn hỗn hào với Minh hoài. Em là đứa mê ngủ nên mỗi đêm ba kể chuyện cứ rụng hoài nên sáng nghe Minh khoe Minh thức khuya với ba là ức trong lòng lắm. Thể nào cũng nhéo ngắt, xậm xực với Minh cho hả lòng.
Thời đó ba mẹ xoay xở đủ nghề, quấn thuốc lá, chiên bi viên bỏ bịch, làm bánh kẹp, làm lồng đèn, món nào cũng chỉ có ba mẹ với Minh là thợ chính. Em cứ bị đẩy ra ngoài ẳm thằng Đào nên tủi lắm. Ghét lắm. Thấy mình không được kể tới nên khóc với nội hoài à. Sáng ra cả nhà hay rôm rả chuyện này chuyện kia em ngồi đực ra không có gì để nói chán lắm. Đã vậy còn bị mặc đồ cũ của Minh truyền lại. Mà lúc Minh bận chật thì quần đã rách đít rách ống hết rồi, mẹ chắp hai miếng vô mông, hai miếng vô đùi thiệt là đi chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn thiên hạ. Chắc nghèo nàn rèn luyện Minh thành người liều. Minh hay lấy tiền bên này đắp bên kia, không tiền thì làm cho có tiền, mà không phải kiểu chắt bóp có chín đồng kiếm thêm một đồng thành mười như có lần Minh ‘gán’ cho em đâu. Thèm ăn gì Minh bao. Truyện tranh Liên xô màu mè đẹp mắt, đầu năm mẹ mới dám xếp hàng mua một hai cuổn để mình bao sách. Vậy mà Minh mua. Là tiền đi mượn mà xài á. Cái tính này lúc lớn lên gầy dựng cuộc sống Minh cũng không bỏ.
Ba mẹ sinh ra Minh làm anh cả nên Minh sống trách nhiệm, giống như lúc thằng Đào khóc đêm, Minh mười tuổi chớ mấy, mà ẳm nó dỗ chung với ba mẹ cả đêm. Minh đạp xe đi bỏ thuốc cho mấy cái quán trước. Rồi tới hồi mẹ chuyển qua đổ bánh kẹp, em mới bắt đầu đi. Gần gần nhà, xa nhà tí thì Minh đi, mẹ đi. Hồi đó có biết chewing gum là cái khỉ gì đâu, bữa đó Minh đi học về bẻ cho em một góc chút tẹo biểu ăn thử. Minh còn bày trò thổi bong bóng, thổi nổ tách tách.
Minh ở nhà được ba mẹ coi trọng bao nhiêu thì lên trường Minh cũng nổi tiếng bấy nhiêu. Mấy chị con gái thường chắc không để ý tới em làm chi, có Minh thì hay hỏi han, nắm vuốt em như một người quan trọng. Minh làm liên đội trưởng hay đi sinh hoạt với cô Hà. Tới nỗi thầy Lợi đâm ra ghét Minh tại vì thầy đang theo tán cô Hà cứ bị Minh với mấy anh đó thọc gậy hoài. Minh còn binh mấy chị hay bị thầy lấy tay chỉ vô ngực con gái đang dậy thì.
Hồi đó em nghĩ Minh hơi bị láo đó. Lúc chị Xíu về sống với nội. Em còn tập tành viết nhật kí, thì là lớp bảy rồi mà. Minh cứ một hai đòi đọc rồi làm thơ viết trong nhật kí của em nói em là đồ ranh mương tại em kể trong đó em ghét chị Xíu vì đi giựt thằng Hùng xóm dưới. Em ‘căm giựn’ Minh lắm á.
Kiếm hôm nào rảnh em lan man tiếp...
12 comments:
de thuong qua Quyen
Hoài niệm, không đầu không cuối lan mang, nhưng đọc thấy giống như Quyên rủ rỉ rù rì, thì thầm tự sự, mà cũng như kể cho người đọc riêng nghe vậy, tình cảm thiệt đó. Anh Minh này tui thấy tui cũng có nét hơi giống giống ảnh, nhất là cái vụ bao đồng hay binh người khác, chắc ảnh cũng ăn đòn nhiều.
Hị hị! Nì ơi chú nhầm có một chút mà bị khè dữ quá, binh phe mình nhen, hì đúng là cđđbđkqnc Nì hỉ?
Hồn nhiên lắm!
hà hà , vụ quấn thuốc lá tui cũng có biết. Quấn bằng thủ công thô sơ, có đầu lọc và bỏ bao giả như thuốc More bán từ năm 78, 79 :)
"lan man" tiếp đi nàng ui. Mê mấy cái "lan man' này lắm lắm á!
Cảm ơn Hương! :)
Xa, muốn liệng dép hử?
Cảm ơn chị Th. kí ức tuổi thơ, ai cũng hồn nhiên mà đẹp hả chị?
Anh Hoàng, có phải cái bàn quấn bằng gỗ, đóng miếng nylon mỏng, có cái cây rồi se, se mạnh thì người ta bập bị tắt lửa nữa chừng, se lỏng thì đốt cái vèo là hết điếu thuốc. Phải vừa tay và đều nữa.Đầu lọc thời đó là xa xỉ mà.
Bữa giờ mình bị mê man nàng ui, khi nào đỡ mê man mình lan man tiếp hỉ.
Đọc thấy nhớ hồi xưa quá Q. ơi ... Chị không có anh nên thấy ai có anh là ... ganh dữ lắm :) .... Chị còn nhớ "Minh" nhà ai hay chạy chiếc xe Simpson màu cam xẹt ngang nhà chị cái vù ngày hai bữa đưa đón Đào đi học. Còn Đào thì ...nhỏ xíu ngồi đằng sau dang hai cái chân thẳng đơ vì sợ kẹt vô bánh xe. Có lần nhớ bé Út mặc áo đầm màu vàng cột dây nơ sau lưng cũng ngồi đằng sau ôm Minh thiệt chặt :)....
hì hì, chị T. hồi đó Minh tóc dài đen thui thấy bặm trợn quá ha.
Post a Comment