Monday, April 2, 2012

khi bắt đầu của những năm ba mươi

'yêu dấu, cách gì thượng đế cũng giành cho chúng ta trên đường dài một chỗ nằm thinh lặng. sự câm mình của nhân gian, tấm lòng độ lượng của trái đất cách gì cũng giành cho ta. mỗi chúng ta một bôi xóa.
yêu dấu, ta từng bôi xóa tình yêu ta. nhưng chính chúng ta cũng tự bôi xóa lấy mình để chẳng thể còn có chung một lối về thì mọi câu hỏi, mọi kêu gào, mọi thiết tha cật vấn kiếp trước hay đời sau cũng chỉ là những hơi thở hắt ra từ bản nắng chiều hôm trước khi lìa khuất.
cho nên, yêu dấu, hà cớ gì yêu dấu không nói thêm một điều gì trước khi hôm nay giây phút này sẽ trở thành đời sau và kiếp khác?'

         
mình thích lời bạt của bài này!

8 comments:

Sông said...

sao cái lời bạt này, giọng nghe quen đến nhói lòng :(

quyên said...

em, quen đến nỗi nhói lòng?

Dã Quỳ said...

nghe nhạc không thì chưa thấm ...mà sao thêm lời bạt thì thấm thía lun ta ???

quyên said...

Q cũng thích lời bạt à, nhạc chắc không là nam nhi thời chiến nên không tâm trạng lắm lắm. :)

K.C.Q said...

Hình như lời bạt này Nguyên Khang cũng dùng cho một bài hát mà him hát. Không nhớ chính xác, tối về tìm lại cía bài đó rồi

À, có bài khi ta bắt đầu Bốn Mươi không bà sui hihihih ;)

quyên said...

có, để tui tức cảnh sinh tình ráng rặn vài câu cho bà. hahaha

Xà bông! said...

Blog c trông hay quá, đơn giản, bài hay + hình đẹp,

quyên said...

Xà Bông, welcome em! Một cô bé có cá tính! :)