Chộn rộn rồi Christmas cũng qua, ngồi nhìn đống giấy gói quà bị vất ngổn ngang đến thảm hại. Kết quả của hơn một tháng trời đi đi về về, lục loại, tìm toài để tìm cho bằng được những món quà có ý nghĩa để tặng cho người thân gom lại một đống nhỏ, giấy và hộp gói thồn vào đến ba bao rác đầy. Mới thấy chạy theo trào lưu mệt lắc lư. Làm gì thì làm cũng có cái bánh Buche de Noel cho có không khí. Nhớ khi còn ở quê hương, cho dù không tổ chức Noel nhưng năm nào dư giả, cũng tự làm hay mua cái bánh buche nhỏ ăn Noel. Anh Hai nhắc, nhớ chị Yến làm cái bánh mặn chát không? Rồi chặc lưỡi, mười bốn năm rồi ha. Mới hay anh cũng hay nhớ chuyện này chuyện kia nhưng hay chôn chặt trong lòng. Nói với mẹ, mình thiệt kỳ, là người đạo Phật, đến khi Chúa ra đời đổ biết bao nhiêu tiền và sức để mua sắm, vui chơi nhưng khi Phật ra đời, có lúc lại quên mất bén, không đi chùa thắp nhang. Thiệt tình.
Quà thì nhiều, đắt tiền cũng có mấy món nhưng mà món quà có ý nghĩa nhất là mấy quyển truyện mà anh Luân con cậu Năm gởi bằng đường bưu điện từ Việt nam sang cho. Nghỉ mấy ngày ngoài việc chạy ngược chạy xuôi lo cho bữa tiệc, ráng ngấu nghiến đọc cho kỳ hết. Quá xá đã. Vì dặn trước nên anh Luân lùng mua cho đến bốn quyển của Nguyễn Ngọc Tư. Đọc truyện của Tư thấy thoải mái vì phong cách viết của Tư nhẹ nhàng, lại dùng từ ngữ giản dị của người miền Nam, đọc thì cứ tưởng tượng như cô ba hay cô tám nào đó đang thủ thỉ chuyện trò với mình. Lại muốn so sánh đọc truyện của Tư như nghe nhạc dân ca, gần gũi với đời thường và bình dị. Không hiểu hả? Thì đây nè. Nhạc dân ca thì như thế này:
Trăng sắp tàn trời xa nơi bến đậu,
chim sáo bay xa mãi không về.
Em vẫn chờ Anh bên đây bến lở,
rồi nhớ thương Anh câu hát mong chờ (Chim Trắng Mồ Côi- Minh Vy)
hay là:
Dậy ra coi lòng hết đau chưa
Kệ người ta đừng có hay mơ
Lấy chồng đường đời còn bao kẻ chờ
Dậy đi mua đồ nấu canh chua
Về cho ba mày bữa cơm trưa
Cớ gì mà nằm buồn thiu buồn thiu (Chồng Xa- Võ Thiện Thanh)
còn nữa,
Út lấy chồng má hay ra ngoài ngắm chân trời
Phía cuối trời cánh chim theo ngàn cơn gió
Bên kia xóm vọng về tiếng ca
Giọng ai hát điệu buồn xót xa
Người đi đi xa mà lòng xót xa, mẹ già đứng bên hiên nhà
Người lên xe hoa lòng buồn héo hon, mẹ già tiễn con.. lệ rơi (Gió Bấc- Võ Thiện Thanh)
Còn văn của Tư thì mộc mạc, giản dị như thế này,"...Cãi qua cãi lại, hai má con ngã ngửa ra, ủa, hơi đâu mà nói chuyện người ta." (Nhà Cổ). "Ơn nghĩa gì một chai dầu gió, nó chỉ làm anh hết đau ngoài da thịt, mà trong lòng thì còn mãi. Chi vậy Hết ơi?" (Hiu Hiu Gió Bấc). Hay là, "...dọn dẹp lăng xăng, quét trên quét dưới, bắc nồi cơm lên bếp, làm cá nấu canh chua trái giác, sung sướng thấy mình bận rộn giống hệt mấy nhỏ bạn mới lấy chồng (tụi con gái thường hay điên như vậy, tới khi xà quần chồng con thật, lại than số mình cực như trâu)." (Thương Quá Rau Răm)
Ngoài Tư ra, còn đọc thêm truyện của Đỗ Hoàng Diệu, so ra giống như nhạc rock của...Việt nam. Mãnh liệt và đặc sệt thân xác. Đọc thì có cảm giác như bị tù túng, ngạt thở cứ ngắc ngoải muốn thoát ra khỏi chính mình. Hồi đó cũng thích đọc truyện của Phan Thị Vàng Anh, văn phong của chị cũng tựa tựa như Tư, theo phong cách của người miền Bắc nhưng hơi bụi bụi thay vì trau chuốt, lịch lãm. Nhưng bữa giờ thì không thấy có truyện nào hay nữa.
No comments:
Post a Comment