Saturday, December 2, 2006
cận thị
Hẹn bác sĩ đi khám mắt sáng thứ bảy nhân tiện dẫn hai đứa đi Chuck-E-Cheese sát bên văn phòng để thưởng cho cái bằng khen thầy mới gởi về hôm qua. Vô thử mắt sao thấy chử nào chử nấy mờ câm. Hỏi ông bác sĩ sao càng lớn người ta càng giảm độ còn mình thì ngược lại. Ổng gãi đầu, gãi tai biểu, chắc tại tùy người. Ớn nhất là đi khám hàng năm, độ cứ tăng vù vù. Năm nào cũng thay kính mới và trả thêm tiền để thợ mài cho kính mỏng bớt. Chắc mẳm trong đầu thế nào cũng phải than phiền với boss để xem có thêm được phần trăm lương nào không. Ai dè, ông bác sĩ soi đi soi lại, biểu đi thay cặp contact lense mới, đọc lại chử, hah, hết mờ. Thì ra cái lense dơ hầy, đeo ráng cả tháng nay chưa thay, hú hồn, chỉ tăng .25 độ. Cả nhà chỉ có ba chị em phụ nữ là phải đeo kính cận dầy cộp. Hồi ở Việt nam, làm gì có kính mà đeo, mẹ bị cận từ nhỏ nhưng đâu có đeo kính, đi trên đường thấy xa xa một đàn bò tưởng học trò đang giàn trận trên đường, tính đi nhanh lại rầy sao lại chơi bi đánh đáo ngay trên đường. Còn nữa, gặp người quen không chào, vì có thấy gì đâu, chắc người ta cũng không trách. Hai đứa con gái "di truyền" từ mẹ, năm nào đi khám mắt xong cũng than với nhau, khổ quá em ơi, mắt lên độ rồi, nó hỏi, lên bao nhiêu, ăn thua gì, em còn lên bạo nữa nè. Cầu trời cho hai đứa con đừng có đứa nào như mẹ.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment