Monday, December 4, 2006

Khải

Cuối năm, ngồi soạn thư từ, bills để thanh toán cuối năm. Thư kêu gọi đóng góp của các hội đoàn chiếm hết cả thùng thơ. Nghĩ cũng ngộ, ở sở hàng ngày ngồi nhận tiền của các trung tâm khác gởi về để hổ trợ cho việc nghiên cứu của các nghiên cứu viên của sở, một phần tiền cũng là do các nhà hảo tâm đóng góp. Một trong những “circle of life.” Cầm cái thư của The Leukemia & Lymphoma Society (LLS) lên, chợt nhớ tới Khải. Khải mất cũng đã hơn mười bốn năm rồi.
Ngày đó, lên trung học, tôi phải chuyển trường lên Đống Đa, cách nhà cả 5, 6 cây số, mất gần cả tiếng lội bộ. Mấy tuần đầu vô học, lâu lâu vén tóc nhìn lên bảng, bất chợt thấy Khải ở phía bên trái lớp chống cằm nhìn cười mĩm. Khải con nhà giàu, nhà có xưởng cưa và mấy xe tải chở gỗ về Sài gòn hàng tuần, má Khải có sạp bán hàng khô ngoài chợ. Nhà Khải đông người nhưng ai lo việc nấy nên Khải một mình một cõi, đi học về chỉ biết "nướng" phim bộ rồi nói chuyện một mình, Khải lười học kinh khủng. Khải hay lân la làm quen, khi thì nhờ dịch hộ câu tiếng Anh, lúc thì nhờ đọc lại bài văn. Khải không dễ ghét như ấn tượng ban đầu, Khải thèm được người khác chăm chút, để ý, và giỡn dai như…đĩa. Vì nhà xa nên mỗi lần có lớp chiều, tôi ở lại trường. Khải rủ về nhà ăn cơm, thế là từ đó, nhỏ Loan và tôi “trụ” ở nhà Khải mỗi khi lười về nhà. Nhớ có lần đạp xe ngang qua nhà Khải, Khải xông ra chặn đường bảo vào nhà ăn cơm, nếu không vào, Khải giữ xe lại. Tôi vùng vằng, ừ, cho giữ luôn đó rồi lộc cộc đi bộ về mất cả tiếng đồng hồ. Về đến nhà khóc bù lu bù loa với anh Hai, anh Hai phải chạy lên lấy xe về, làm Khải một phen hú vía, hết giỡn dai. Học đến giữa năm lớp mười một, Khải nghĩ học. Tôi cũng ít gặp Khải hơn. Phần lớn là ngại đứng trước cổng ngôi nhà rộng thênh thang của gia đình Khải bấm chuông và con chó xồ ra sủa vang trời. Ngại mấy đứa bạn cùng lớp xì xào thấy người sang bắt quàng làm họ. Thỉnh thoảng Khải vẫn lái chiếc xe hơi của gia đình ghé lại cái quán cốc của mẹ tôi hỏi có Q. ở nhà không rồi rồ máy phóng đi. Khải đổi khác, tôi chỉ muốn làm bạn với thằng Khải lộc cộc đi xe đạp năm nào (dù xe của Khải sang gấp mấy lần cái xe cà tàng của tôi.) Mãi lo thi tốt nghiệp rồi ra trường, tôi quên bén Khải, mà chừng lâu lắm Khải cũng không ghé lại. Một hôm, nhỏ Loan vứt chiếc xe đạp nằm chỏng gọng ngoài cổng, phóng vào nhà tôi, vừa thở hổn hển vừa hỏi, “Biết gì chưa? Khải chết rồi! Bị bệnh ung thư máu đó” Tôi sượng trưng, ứa nước mắt. Khi lên tới nhà Khải thì nắp hòm đã đóng, tấm hình Khải chụp lúc làm chứng minh nhân dân mờ đục sau làn khói trắng. Tôi phải nhéo mình mấy cái cho thiệt đau để tin là người nằm trong hòm kia là Khải. Không thể tin và không thể tưởng tượng được. Mẹ Khải kể trong làn nước mắt, con ơi, khi nó nghĩ học, nó dặn không cho ai biết nó bị bệnh, vậy mà khi nằm trong bệnh viện, nó cứ dõi mắt nhìn ra cổng, hỏi có ai vào thăm con không? Ngày nào cũng hỏi, bác muốn báo cho lớp biết mà đâu có biết ai đâu. Trong lòng tràn đầy hối hận, phải chi tôi bỏ cái tự ái hảo của mình mà hỏi han, an ủi Khải thì lúc này đỡ dày vò, hối hận hơn. Ngày đưa đám Khải, nhìn ba Khải lầm lũi đi theo chiếc quan tài, nước mắt lăn dài trên gương mặt của bác, tôi không cầm được lòng. Cuối năm lễ tết vui vẽ mà viết mấy dòng ký ức buồn này thôi thì thay nén hương thắp cho Khải (mà Khải mất sớm, không nợ nần gì, e cũng đã đi đầu thai rồi.)

No comments: